Có người rầu rĩ nhắc tới việc này, chắc cũng do uống nhiều quá, bằng không sẽ không làm trò nói ra trước mặt Phương Thốn.
Nghe thấy hắn nói, sắc mặt Mạnh Tri Tuyết, Vũ Thanh Ly, Hạc Chân Chương, thậm chí là đám người Nhiếp Toàn đều trở nên cực kỳ khó coi, vốn ôm hy vọng vô tận chờ mong với Quận Tông, lại cảm nhận được áp lực trước khi gia nhập Quận Tông, mà loại cảm giác áp lực này lại xuất hiện đúng lúc tâm niệm bọn họ trào dâng nhất, tất nhiên càng khiến bọn họ khó chấp nhận hơn...
-Thế nào? Chư vị đồng học? Mới vậy đã cảm thấy thất vọng rồi?
Nhìn cảm xúc của mọi người tụt xuống, Phương Thốn cười nhìn qua một lượt, nhẹ giọng nói:
-Hiện giờ Quận Tông là của bọn họ, quy tắc cũng là của bọn họ, tất nhiên mọi chuyện đều do bọn họ định đoạt, có gì mà không phục?
Các học sinh nghe vậy lập tức đều ngẩn ra, đồng loạt quay đầu nhìn về hướng Phương Thốn, vẻ mặt quái dị.
Một câu này như thấm vào mạch máu họ, khiến toàn thể phải im lặng.
Sau đó, Phương Thốn cười giơ lên một chén rượu, nói:
-Nhưng ta nhớ rõ có một vị rất tài giỏi từng nói: Thiên hạ này là của bọn họ, nhưng cũng là của các ngươi, hơn nữa xét đến cùng thì một ngày nào đó đều sẽ là của các ngươi, cho nên, sớm muộn gì vẫn do các ngươi định đoạt...
Phương Thốn cười nói:
-Hy vọng luôn luôn tồn tại, kính chư vị!
-Là của bọn họ… là của chúng ta...
Các học sinh trong đây nghe Phương Thốn nói, trong khoảnh khắc bỗng cảm thấy hơi mơ màng. Không phải tất cả mọi người đều không hiểu được lời này, nhưng không biết vì sao lại bị Phương Thốn khơi dậy gợn sóng cảm xúc dưới đáy lòng, nhất thời cảm thấy trái tim hào hùng vạn trượng sống dậy, sôi nổi reo to nhảy lên, người bưng bình, người cầm chén, ồn ào tranh nhau cạn chén với Phương Thốn, sau đó uống một hơi cạn sạch.
-Chờ xem, mẹ nó, chờ xem!
Nhiếp Toàn hung hăng rót một chén rượu, căm giận nói:
-Một đám dê con khốn kiếp, sớm hay muộn cũng có ngày ta phải coi chúng trở thành yêu ma quỷ quái mà chém hết...
Một học sinh khác cũng hào hùng đập bàn, cắn răng nói:
-Phòng ốc nhà ta, ruộng đất nhà ta, sớm muộn gì cũng phải đòi lại gấp mười lần!
-Tên khốn Chu giáo viên, bởi vì nhà ta đưa không đủ bạc mà dạy ta có tí chút kiến thức! Ngươi chờ đấy, chờ ta tu thành Thần Cảnh, thậm chí là Tiên Cảnh, trở về sẽ một tát đập chết ngươi...
-Cháu trai rùa Từ Văn Thư, thu của nhà ta vạn lượng... Hắn cũng chịu làm việc đấy, nhưng chờ ta thành lãnh đạo trực tiếp của ngươi xem, ta muốn ngươi phải trả thêm lợi tức cho ta... Sau đó ta cũng làm việc cho ngươi...
-Hồng Đan giáo viên, chờ ta trở về cưới nàng...
-...
-...
Chỉ thoáng chốc, khung cảnh trong bữa tiệc lại trở nên náo loạn như quần ma loạn vũ.
-Không cần oán giận, bởi vì những điều này còn chờ chúng ta tới thay đổi, đúng không?
Mạnh Tri Tuyết bên cạnh cũng xoay người, nghiêm túc nhìn về phía Phương Thốn, nói:
-Ta nhớ kỹ những lời này!
Phương Thốn:
-...ngươi uống rượu còn không xong, nuôi ý chí gì nữa đây?
Mặt Mạnh Tri Tuyết đã đỏ, uống cạn rượu, kiên định nói:
-Đợi ta tới Cửu Tiên Tông nhất định sẽ tìm thêm nhiều người cùng chung chí hướng, như Phương Xích tiên sư, cũng như Phương nhị công tử ngươi...
Phương Thốn thở dài một tiếng:
-Ngươi cố gắng lên!
Trong lòng thầm nghĩ: "Mà ta… chỉ muốn đòi lại món nợ mà thôi…"
Thuật Kinh, Toán Kinh, Linh Kinh, Hồn Kinh, Võ Kinh, Thảo Kinh...
Chuyện Phương Thốn trở thành trưởng lão Thủ Sơn Tông đã gây ra một trận phong ba không lớn không nhỏ ở thành Liễu Hồ. Một tháng trôi qua, trong thời gian này Phương Thốn vẫn luôn hành động rất khiêm tốn. Nếu tiền đồ đã ấn định, tất nhiên không cần tiếp tục đến thư viện nữa nên hắn quyết định ở yên trong nhà, nhân dịp nhàn nhã này từ từ nghiên cứu con đường tu hành cho chính mình.
Trước đây hắn mượn được rất nhiều bút ký ở trong thư viện, đây đều là những thành tựu đạt được của những học sinh xuất sắc. Mà Phương Thốn vốn là kỳ tài lục kinh, lĩnh ngộ những loại bút ký này tất nhiên không thành vấn đề, thiếu nhất chỉ có thời gian mà thôi.
Không thể không thừa nhận, Thất Kinh mà nhóm luyện sĩ khí tổng hợp dưới bầu trời này mỗi đạo đều bác đại tinh thâm, hai luyện sĩ khí chọn cùng tâm kinh bản mệnh, con đường đi ra cuối cùng có khi lại hoàn toàn không giống nhau.
Mà khi Phương Thốn lật xem bút ký của những bạn học này cũng từ một ý sinh ra nhiều phương thức lĩnh ngộ khác nhau.
-Mình am hiểu Lục Kinh, nhưng muốn học hết Lục Kinh thì không thể nào!
Hiện tại Phương Thốn thường xuyên có một loại cảm giác, đó là chỉ cần cho bản thân đủ thời gian, hắn sẽ có bản lĩnh tìm hiểu được những điều tinh túy nhất của Lục Kinh, thậm chí còn tiếp tục nghiên cứu sâu hơn, cuối cùng trổ hết tài năng, trở thành một vị đại tông sư!
Nhưng giống như kiếp trước học tập phải có kế hoạch, hiện giờ hắn tìm hiểu Lục Kinh cũng phải lập kế hoạch.
Chuyện này kể ra thật đáng cười, những điều kiếp trước giáo viên trong trường học ân cần dạy bảo bị mình coi như lời lẽ tầm thường, đời này lại thường xuyên hiện ra trong đầu Phương Thốn, hơn nữa còn được hắn coi như lời vàng ý ngọc...
Hẳn là do đời này sẽ không bao giờ có giáo viên bắt ép mình học như kiếp trước?
Tính người quả nhiên đều như vậy!
Dựa vào những ý tưởng này, Phương Thốn tự lập ra kế hoạch của chính mình.
Hắn cũng không tham lam, chỉ muốn học hết Lục Kinh mà thôi...
Học sinh trong thư viện thường chỉ làm hai việc, một là tu hành, tự mình tăng tu vi lên càng cao càng tốt, nếu có thể tu đến Bảo Thân Cảnh thì đó chính là chuyện vô cùng tốt; còn chuyện thứ hai chính là tìm ra tâm kinh phù hợp với mình, tất nhiên tìm được rồi không tính, còn phải chọn lựa ra một loại thích hợp với mình nhất, rèn cho mình bản lĩnh khắc chế kẻ địch, giành chiến thắng...
Mỗi chiêu thức trong đây vào thời khắc then chốt đều có thể dùng để bảo vệ tính mạng.
Đây là kỹ năng sở trường!
Phương Thốn không khác gì những người khác, cũng muốn tìm cho mình tâm kinh bản mệnh, tu luyện thành một chiêu sở trường.
Vì hắn có Lục Kinh bản mệnh nên dự định tu luyện cả sáu sở trường.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo