Lâm Cơ Nghi buông cuốn sổ sách màu đen xuống, lại lấy ra một quyển sách màu trắng, nói:
-Trong vòng ba tháng, kích thước phân tranh tăng mười chín, tháng thứ nhất tăng mười ba, tháng thứ hai tăng lên sáu, tháng thứ ba không có, tất cả những tên bang hội và thành viên liên quan đến phân tranh, cùng với nơi xử phạt bọn họ đều được ghi lại ở nơi này, nếu công tử cảm thấy phạt nhẹ thì có thể tăng thêm, nếu phạt nặng, có thể bồi thường...
Trong lòng Phương Thốn muốn đập bàn, nhưng vẫn không thể làm gì khác hơn là tỏ vẻ bình tĩnh, chợt đưa mắt nhìn về phía Hồng Đào nương tử ở bên trong góc.
Hồng Đào nương tử mặc một chiếc váy đỏ thẫm, thoa môi đỏ, thấy ánh mắt Phương Thốn nhìn về phía mình, vẻ mặt nhất thời có hơi lúng túng, qua một hồi lâu mới bỗng nhiên nói:
-Hắn… những cái khác hắn không có, thế nhưng… phải rồi, thế nhưng hắn đánh vợ, hôm qua chỗ này của hắn truyền ra tiếng đồ vật bị vỡ, còn có tiếng khóc của vợ hắn...
-Hửm?
Ánh mắt của Phương Thốn không tốt nhìn về phía Lâm Cơ Nghi.
-Thuộc hạ không có đánh vợ!
Lâm Cơ Nghi bình tĩnh lấy ra một cái khăn tay, lau phấn son che trên mặt, để lộ một mảnh bầm đen, nói:
-Thuộc hạ bị vợ đánh, bà nương này thấy trên người ta có nhiều bạc như vậy, muốn thuộc hạ làm một vài sổ sách giả như trước kia, bòn rút bớt một phần, thuộc hạ không chịu, thế là nàng ta ra tay, thuộc hạ không có đánh trả, cũng không trốn, tùy ý để nàng ta đấm lên mặt ta mấy quyền!
Phương Thốn:
-...
Đám giang hồ lão quái:
-...
Tiểu Thanh Liễu cũng không nhịn được bật một ngón tay cái.
Phương Thốn nghiêm túc nhìn Lâm Cơ Nghi thật lâu, Lâm Cơ Nghi thì lại mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, trong lòng thấp thỏm, sắc mặt bình tĩnh.
Vết bầm đen này ở trên gương mặt vốn dĩ khá tuấn tú của hắn ta, vô cùng rõ ràng.
-Bỏ đi, thưởng đan đi...
Cuối cùng Phương Thốn vẫn bất đắc dĩ xua xua tay, nhìn sang Lâm Cơ Nghi, nói:
-Lần sau lúc lão bà đánh, ngươi có thể chạy...
Lâm Cơ Nghi cung kính nhận đan:
-Dạ!
...
...
-Đi thôi, nếu đều đến rồi thì đi theo ta một chuyến!
Ở trong tiểu lâu này nhìn trái nhìn phải, Phương Thốn chung quy chỉ còn biết chán nản thở dài, đứng dậy.
Đám lão quái cuống quýt đứng dậy, không biết hắn muốn đi đến đâu.
Nhưng Phương Thốn thì trực tiếp ngồi lên xe ngựa, nói với Tiểu Thanh Liễu:
-Đến phủ thành thủ!
Sau đó hơi trầm ngâm, lại nói với Lâm Cơ Nghi:
-Đi mời viện chủ thư viện cũng đến phủ thành thủ một chuyến!
Lâm Cơ Nghi lập tức đáp ứng:
-Đã rõ!
Phương Thốn liếc mắt nhìn hắn ta, mới cười nói:
-Yên tâm, ta không phải làm khó ngươi, cứ dùng danh nghĩa của ta mời ông ta, ông ta không dám không đến!
Lâm Cơ Nghi không chút biến sắc thở phào nhẹ nhõm, nói:
-Dạ!
Xe ngựa chậm rãi đi vào thành, trực tiếp dọc theo đại đạo đi về phía phủ thành thủ, chúng lão ma ở xung quanh một cái bóng cũng không thấy. Nhưng Phương Thốn biết, thật ra bọn họ vẫn luôn theo dõi trong bóng tối, đây là bệnh nghề nghiệp của bọn họ, làm chuyện gì cũng đều thích núp trong bóng tối, lén la lén lút nhìn. Có điều Phương Thốn cũng không có ý định bỏ thói quen này của bọn họ, để cho bọn họ theo đuôi trong bóng tối, thật ra vô cùng tốt.
Xe ngựa di chuyển, bánh xe lăn tròn, cách phủ thành thủ ngày một gần.
Còn không chờ xe ngựa tới gần ba dặm phủ thành thủ, thành thủ Bạch Hóa Lý đã mang vẻ mặt nghiêm túc đi trong sảnh chính.
Từ Văn Thư có hơi sốt sắng, vội vàng lại đây hỏi dò:
-Thành thủ đại nhân...
Thành thủ Bách Hóa Lý nhẹ nhàng phất tay một cái, thấp giọng nói:
-Rốt cuộc hắn vẫn đến đây!
Từ Văn Thư vốn định hỏi một câu “Nên làm thế nào”, nhưng nhìn sắc mặt thành thủ có chút sốt sắng, lại không có trả lời, bởi vì bình thường lúc ông ta hỏi ra bốn chữ này thì trong lòng thường thường đã có đáp án và kiến nghị rồi, nhưng lần này ông ta cũng không biết nên làm gì...
-Ta đi ra cửa tiếp!
Thành thủ Bạch Hóa Lý cũng nghiêm mặt lại, nhanh chóng đưa ra quyết định, trực tiếp đi tới bên ngoài phủ.
Lúc ông ta đi ra bên ngoài phủ, viện chủ thư viện Bạch Sương - Công Dương Yển Thanh đang đuổi tới, quanh thân có kim quang khẽ lơ lửng cũng đã đuổi kịp tới, không dắt theo con dê của ông ta.
Hai người sóng vai nhau đứng ở trước phủ thành thủ, nhìn chiếc xe ngựa kia chậm rãi chạy đến gần.
Ở chỗ tối xung quanh, có bóng người lay động, có ma khí đan xen.
Lúc đến hoàng hôn, bóng đen đang theo chiếc xe ngựa kia chạy gần, trong lúc lơ đãng giáng lâm, phảng phất như chiếc xe ngựa này mang bóng đêm đến.
Cuối cùng, xe ngựa đến trước mặt bọn họ, mành xe lại không xốc lên.
Chỉ có giọng nói lạnh lùng của Phương Thốn truyền ra từ trong buồng xe:
-Hai vị tiền bối, hữu lễ!
Trái tim của thành thủ và viện chủ đều khẽ thả lỏng, vội vàng cười cười, đồng thời muốn chắp tay hành lễ với xe ngựa.
Sau đó liền nghe thấy Phương Thốn ngồi trong xe ngựa nói:
-Các ngươi muốn chết hay là muốn sống?
-Cái này...
Viện chủ và thành thủ nghe xong những gì Phương Thốn nói thì tất cả đều biến sắc và tỏ vẻ kỳ dị khó thể hình dung.
Với Phương Thốn và Phương gia ở Liễu Hồ hiện nay, bọn họ thật sự không còn mảy may thăm dò và xem thường nữa. Chuyện trước đây Phương Thốn mạnh tay đại sát trong thành Liễu Hồ đã khiến họ kinh hãi và phá nát sự can đảm của bản thân, tuy nhiên họ vô thức cảm thấy có lẽ Phương nhị công tử sẽ nể mặt mình chút ít mà nói chuyện không quá khó nghe nhưng ai ngờ rằng hôm nay vừa gặp mặt, hắn lại hỏi mình một câu như vậy chứ?
Theo thân phận của bọn họ, bây giờ bọn họ không muốn trả lời câu hỏi thế này, bị sỉ nhục thế này.
Song trong lòng chợt có hơi thở lạnh lẽo và âm u thổi vào khiến hai người bọn họ phải giữ lễ và len lén liếc nhau. Thành thủ Bạch Hóa Lý hắng giọng rồi nói:
-Khụ, Phương nhị công tử, trước đây đã có chỗ đắc tội, mong công tử...
-Ta đến đây không phải để tính nợ cũ với các ngươi! - Phương Thốn lạnh nhạt trả lời.
Thành thủ và viện chủ vừa thở phào nhẹ nhõm thì chợt nghe tiếng nói đó tiếp tục vang lên từ trong xe ngựa:
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo