-Thật không ngờ, ta cũng phải liều mạng bảo vệ người Phương gia rồi, kể cả khi lão đại Phương gia còn sống ta chưa từng hết lòng thế này đâu...

Qua thật lâu, thành thủ tỏ vẻ sầu khổ mới than khẽ với viện chủ:

-Vậy khi nào mới kết thúc đây?

-Trước kia ta nói sẽ rất nhanh nhưng bây giờ...

Viện chủ nói nửa câu rồi không nói tiếp nữa như thể không nghĩ rõ được.

-Hiện tại...

Trái lại thành thủ Bạch Hóa Lý chợt nghĩ tới điều gì, quay lại nhìn viện chủ, đoạn thấp giọng hỏi:

-Khoan hẵng nói, trước đây hắn chém thần tướng Hoàng Thành trước mặt mọi người, vị hận Phương Xích tiên sư nhất trong truyền thuyết kia thật sự sẽ bỏ qua cho hắn sao?

Viện chủ đáp:

-Ai biết được?

...

...

Đông Nam Đại Hạ.

Trong một hoàng điện ở Thần Thành đối diện với mặt biển buồn vô tận.

Ở đó thần quang bao quanh, lúc này trên ghế ngồi tinh xảo, hoa lệ và cao lớn có một nữ tử có dáng người thon thả, trên người khoác áo choàng hình phượng hoàng đang nằm nghiêng. Nàng ta không đội thần quan, chân ngọc cũng không mang giày, thậm chí đôi chân ấy thon dài đến mức khiến người ta phải cảm thán vì nõn nà đến không tưởng đang lười biếng đặt trên tay vịn của Vương tọa, trong lòng ôm một vò rượu đã uống được quá nửa.

Nàng ngồi trên vị trí thần thánh nhất Đại Hạ nhưng dáng vẻ tuyệt nhiên không hề thần thánh.

Còn trong đại điện, dưới thần tọa, đã có một hàng người đang xếp nghiêm chỉnh, có lẽ đã quỳ được nửa canh giờ và cũng cúi đầu hết nửa canh giờ.

Không dám nhìn, vì họ sẽ bị móc mắt.

-Là ai làm, các ngươi đã nghĩ ra chưa?

Vị này là một trong những nữ tử quyền thế lớn nhất Đại Hạ, nàng chợt lười biếng hỏi một câu.

Trong đại điện lặng ngắt như tờ, mọi người đều cúi đầu xuống thấp hơn nữa.

-Khinh người quá đáng rồi!

Nữ tử chợt ngồi dậy, lụa mỏng buông lơi vô cùng quyến rũ, nhưng mắt nàng lại đỏ ửng như chực khóc vì bực tức. Nàng chỉ vào những người đang quỳ trong điện lúc này mà mắng:

-Các ngươi khinh người quá đáng rồi, ta đường đường là một vị Thần vương nhưng không hiểu sao tướng chủ dưới tay lại chạy tới Liễu Hồ, còn chết ở đó một cách không rõ ràng, ta muốn hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vậy mà các ngươi lại không nói cho ta biết?

-Dù là bịa đặt thì các ngươi cũng phải bịa ra một lý do cho ta nghe chứ...

-Dù có gánh tội thay thì các ngươi cũng phải đẩy một người ra để ta giết cho hả giận chứ...

-...

-...

Phía dưới cả điện đều cúi đầu sát xuống đất, quả thật không dám lên tiếng.

Tuy nhiên có nữ quan bên cạnh không nhịn được, lặng lẽ bước lên vài bước, đỡ cánh tay nữ tử rồi nói nhỏ:

-Thần Vương điện hạ, ngài uống say rồi, chuyện tướng chủ Bá Ngọc đến thành Liễu Hồ vốn do hắn tự quyết định, hắn chết ở đó cũng vì hắn xem thường Phương gia thôi, hôm nay ngoài mật thám trong thành Liễu Hồ ra thì tất cả đều đã bị giết sạch rồi nên không dễ thăm dò...

-Hừ!

Vị Thần Vương nọ đẩy tay nàng ta ra rồi nói:

-Ta không say, ta còn muốn uống!

Nữ quan:

-...

Nữ Thần Vương quay lại nhìn nàng ta và hỏi:

-Mật sử cũng bị giết sạch rồi, lão nhị Phương gia đó điên cuồng vậy à?

Nữ quan gật đầu đáp:

-Nô tỳ hoài nghi trong những mật sử kia có người của Triều Ca phái đi, Phương gia nhị công tử chọc phải đại họa rồi...

-Các ngươi đều chắc mẩm Phương gia vì muốn giết tướng chủ của ta nên tiện đà giết luôn mật sử, còn giết mật sử của tiên đế, nhưng ai dám chắc lão nhị Phương gia này không phải vì muốn giết mật sử của tiên đế nên mới mượn tướng chủ của ta làm lớn chuyện này lên?

-Cái này… - Trong khoảnh khắc, nữ quan không biết phải trả lời thế nào nữa.

Nữ thần vương lại nói tiếp:

-Hừ, người Phương gia âm hiểm xảo trá lắm, đáng chết!

Nữ quan đành phải gật đầu:

-Vâng!

Nữ thần vương nói:

-Người Phương gia điên cuồng như thế, đại họa giáng xuống đầu là đáng kiếp!

Nữ quan:

-Vâng!

Nữ thần vương:

-Mắt của người Phương gia mù hết cả rồi!

Nữ quan:

-Vâng!

Nữ thần vương càng nói càng tức:

-Ta phải đi giết chết hắn!

Nữ quan kinh hãi, cuống quít ngăn cản:

-Điện hạ bớt giận, không làm thế được...

Nữ thần vương hỏi:

-Tại sao?

Nữ quan vội vàng trả lời:

-Ngài là Thần vương một phương, tự mình xông vào lãnh địa của những thần vương khác sẽ không hợp quy củ...

Nữ thần vương hỏi tiếp:

-Vậy con rùa đen đó có dám ra tay với ta không?

Nữ quan giật mình đáp:

-Tất nhiên không dám...

Nữ thần vương:

-Vậy ta còn bày đặt nói quy củ với hắn làm gì?

Nữ quan bỗng chốc không biết phải trả lời thế nào.

Trong lúc bất chợt nữ thần vương ném vò rượu ra, lúc này nét mặt ngà say dường như đã biến mất, nàng đi xuống khỏi thần tọa, đi qua các bề tôi trong thần điện một cách tự mãn, giọng nói trở nên trong trẻo lạ thường:

-Tướng quân Bách Lý, ngươi thống lĩnh một trăm linh tám vị thần tướng Hoàng Thành của ta, kết quả chợt có một vị chạy đến Liễu Hồ, ta không biết ngươi giả vờ hồ đồ hay thật sự đang bế quan, nhưng chuyện này ngươi vốn sẽ không thoát được tội lỗi, vì thế ngươi tự lên đài Thiên Lôi chịu phạt đi, có thể chịu được mấy roi lôi điện thì phải xem ngươi rồi!

-Lộc tiên sinh, hổ thẹn cho ngươi là tổng ngự Hoàng Thành giám sát chúng thần tướng lại dám lơ là trách nhiệm, vì thế ngươi hãy nhường lại vị trí của mình đi!

-...

-...

Thấy nàng đi qua rồi hờ hững ném xuống vài câu, tất cả thần tướng trong điện đều kinh hãi nhưng không ai dám phản bác.

Mọi người chỉ đành dập đầu và nói:

-Thuộc hạ nhận tội!

-Đúng rồi...

Đúng lúc này, vị nữ thần vương kia đã đi tới trước điện giờ chợt quay lại, đôi mắt sáng suốt khôn cùng đang nhìn nữ quan theo sát sau lưng mình rồi hỏi:

-Hiện nay không phải lão thất của Triều Ca đang nuôi một con chó ở Nguyên Thành sao?

Nữ quan chợt giật mình, vội đáp:

-Vâng!

Nữ thần vương:

-Ta rất muốn xem thử đó là loại chó gì!

 

0.13805 sec| 2406.672 kb