-Bốn năm trước ta đi tới Liễu Hồ, thuê cái cửa hàng này!
Ông chủ Tần vừa lựa xương vừa nói:
-Lúc đó ký khế ước bảy năm, bây giờ còn kỳ hạn ba năm nữa!
-Ba năm...
Phương Thốn nhìn tiểu điếm này, lại nở nụ cười.
Tiểu điếm ven đường này, chi bằng nói là một cái túp lều, nếu muốn mua chỉ sợ hai lượng bạc là đủ rồi.
Ông chủ Tần là người giữ lời hứa, nói thuê bảy năm là muốn mở trọn bảy năm.
Ông chủ Tần nhìn Phương Thốn một chút rồi nói:
-Nếu như ngươi muốn ta mở gian hàng này đến Thủ Sơn Tông, chỉ cần ngươi bồi thường số tiền này!
-Ha ha, cái này cũng không cần!
Phương Thốn nở nụ cười, đứng dậy, nghiêm túc hành lễ với ông chủ Tần:
-Tạ tiên sinh cho ta thời gian ba năm!
-Ta chỉ là người làm ăn mà thôi!
Ông chủ Tần ngẩng đầu nhìn Phương Thốn một chút, nói:
-Ngồi xuống, chớ dọa nó!
Phương Thốn liếc nhìn con mèo dường như không để ai vào mắt kia, sắc mặt nhất thời có vẻ hơi bất đắc dĩ!
Ông chủ Tần như đang nói chuyện phiếm, chầm chậm nói:
-Ngươi rời khỏi thành Liễu Hồ còn sớm hơn ta dự định, chắc chắn không cần ta theo sao?
Trái lại Phương Thốn nở nụ cười:
-Nếu ta thật sự yêu cầu tiên sinh đi theo suốt đường thì tiên sinh sẽ đồng ý sao?
Tần lão bản nói:
-Sẽ, nhưng thật ra ta cũng không muốn đi!
Phương Thốn nhìn ông chủ Tần một chút, dường như hiểu ra điều gì, một lát sau mới cười nói:
-Sau này nếu như ta ở Thủ Sơn Tông muốn chém người này nào thì phải làm sao bây giờ?
-Vậy sau này ngươi không chỉ phải mua một chiêu kiếm của ta rồi...
Ông chủ Tần ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Phương Thốn một chút, nói:
-Còn phải đưa lộ phí!
-Càng đắt hơn...
Phương Thốn cười bất đắc dĩ nói:
-Cũng còn may ta đi ra ngoài càng nhiều hơn là đòi ơn chứ không phải là đòi nợ...
-Vậy ngươi sai rồi!
Ông chủ Tần nghiêm túc nhìn Phương Thốn một chút, nói:
-Nếu như đòi ơn, nói không chừng phải giết càng nhiều người hơn!
-...
Phương Thốn:
-Ta phát hiện ra ông chủ ngươi muốn phát tài cũng không khó khăn!
Mặt lão Tần dần nở nụ cười, nói:
-Nghề này của bọn ta phải bắt kịp thời cơ tốt!
Lúc rời khỏi quán trà của ông chủ Tần, Phương Thốn đã yên tâm hơn nhiều.
Lấy được một câu cam kết của ông chủ Tần, bản thân sẽ có thời gian ba năm, có thể không cần lo lắng về sau.
Tất nhiên, đối với chuyện này hắn cũng chưa yên tâm cho lắm. Ông chủ Tần đúng là một vị cao nhân, Phương Thốn cũng rất tin tưởng ông ta, nhưng bản thân không thể đem tất cả của Phương gia đều đặt trên người một mình ông chủ Tần, càng không thể mong Phương gia có bất cứ một chút sóng gió nào thì đều phải nhờ ông chủ Tần đi giết người, vì thế bản thân chơi ra cái giang hồ kia thì tương tự trước tiên cũng là bản thân phải xử lý tốt.
Bây giờ kỳ hạn ba tháng đã qua rồi, cũng đã đến lúc phát nhóm hoa hồng nhỏ đầu tiên.
Những lão già trên giang hồ này, trải qua ba tháng giày vò, chắc hẳn đã hiểu chút đạo lý, muốn giết nhân cơ hội lần này giết, nên đánh thì cũng phải đánh, sau này, chuyện có thể mượn tay bọn họ làm nói không chừng còn nhiều hơn cả ông chủ Tần.
Dù sao, ông chủ Tần cũng quá đắt...
...
...
Xe ngựa đi lại, trực tiếp đến bên trong một tiểu lâu nào đó nhìn có vẻ cực kỳ yên tĩnh ở một bến tàu náo nhiệt bên cạnh thành Liễu Hồ.
Trong tiểu lâu này, đâu đâu cũng có người ngã trái ngã phải, cúi đầu ủ rũ. Có người dựa vào trên khung cửa đờ ra, có người ngồi ở bên cửa sổ nhìn ra ngoài Liễu Hồ phát sầu, có người ôm bầu rượu uống rượu giải sầu, có người ngồi đếm gì đó trên đầu ngón tay, cũng có nam tử ôn văn nhĩ nhã đang một mặt nghiêm túc ngồi trước thư án, cẩn thận đối chiếu sổ sách, còn có một người nào đó không ngừng dẫn theo đám huynh đệ vận chuyển bạc vào trong tiểu lâu, cũng dạy bọn họ nhất định không được nhìn chằm chằm vào trong tiểu lâu...
Các ngươi cũng không biết những người này có lai lịch ra sao, liếc nhìn vào đó coi chừng có khi mất cả mạng nhỏ!
Phương Thốn đi tới trước tiểu lâu rồi cất bước đi vào, mắt nhìn thẳng, trực tiếp men theo cầu thang đi lên lầu ba.
Mà chợt thấy Phương Thốn xuất hiện, mọi người trong tiểu lâu không khỏi ngẩn ra, ai nấy đều hét hò nhảy lên, trong lầu chỉ nghe một trận đùng đùng, y bào rít gào, đợi đến lúc động tĩnh dần dần nhỏ đi, trước bàn án ở lầu ba, đã quỳ một mảnh.
-Thần Tiêu bái kiến công tử...
-Thư sinh Lý Hồn Nhi bái kiến công tử...
-Thanh Yêu Tán Nhân bái kiến công tử...
-Lâm Cơ Nghi bái kiến công tử...
-Quái Cách Ly bái kiến công tử...
-...
-...
Nhiều tiếng bái kiến vang lên, ở giữa còn có thêm tiếng run rẩy.
Phương Thốn liếc mắt nhìn thì thấy người ba tháng trước trúng Sinh Tử Phù đã ít đi mấy người, cũng không biết là đã chết ở chỗ nào, vốn cũng nằm trong dự liệu, trái lại cũng không ngoài ý muốn. Lúc này liếc mắt tới, mới xem như là chăm chú nhìn kỹ những người này, Luyện khí sĩ tổng cộng có mười lăm người, Trúc Cơ Cảnh có bảy người, đằng sau thì là các đầu mục nhỏ của thành Liễu Hồ đến đây bái kiến mình.
-Thanh Yêu Tán Nhân, Lăng Vân Đạo Nhiên, giết rồi chứ?
Sau khi Phương Thốn ngồi xuống, trực tiếp mở miệng nói.
-Cái gì?
Chúng lão quái phía dưới nghe thấy vậy nhất thời kinh ngạc.
Phương Thốn nhìn thẳng vào đôi mắt của bọn họ, nói:
-Thanh Yêu Tán Nhân, trong vòng ba tháng, trước sau hai lần phá hỏng quy tắc của ta, ngươi cho rằng mượn Nhiếp Hồn Pháp nhiễu loạn thần hồn của các nàng làm các nàng đồng ý, như vậy sẽ không tính là gian dâm sao?
-Lăng Vân Đạo Nhân cướp châu báu của Tam Thủy tiêu cục, trước mặt buông tha, rồi lại âm thầm sai người đuổi giết, không tính là diệt khẩu sao?
Phương Thốn nhẹ giọng nói ra nguyên nhân, nói:
-Các ngươi đùa giỡn chiêu trò với ta, là đang lấy tính mạng mình ra đùa giỡn!
-Ngươi...
Hai quái nhân này nghe thấy lời của Phương Thốn, đều lấy làm kinh hãi không thôi, chuyện Phương Thốn nói đúng là bọn họ từng làm, nhưng lúc bọn họ làm những chuyện này rõ ràng đã vô cùng cẩn thận, tuyệt đối không để lộ ra một chút tin tức gì, căn bản không có người biết rõ, Phương nhị làm sao mà biết được?
-Bắt hắn...
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo