Phương Thốn quay đầu nhìn hắn, cười nói:

-Thật ra có thể không nói, ta không để ý vấn đề này!

Vũ Thanh Ly yên lặng một lúc, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cười nói:

-Nói cũng không sao, thật ra người này nên được xem như ân nhân của ta, bởi vì bất kể ta hay tỷ tỷ ta đều tính là do hắn nuôi lớn, dựa vào bối phận, ta nên gọi hắn một tiếng thúc phụ!

Phương Thốn nghe vậy lại hơi ngạc nhiên.

Sau đó Vũ Thanh Ly cười tươi, nói:

-Tất nhiên, hiện tại nên đổi thành tỷ phu!

Trái tim hơi trùng xuống, lông mày Phương Thốn không khỏi nhíu lại.

-Hắn và cha ta vốn là huynh đệ kết nghĩa, hai người gặp phải họa lớn, phụ thân gánh hết tất cả, nhận một đao, trước khi mất đã giao hai tỷ đệ chúng ta cho hắn. Ban đầu hắn đối xử với chúng ta khá tốt, chỉ tiếc... Muốn trách thì phải trách tư chất của tỷ tỷ ta quá tốt...

-Vốn dĩ hắn muốn diệt trừ tận gốc, lúc trước ta phải hạ mình như một con chó cầu xin hắn tha cho mạng nhỏ của ta, hơn nữa tỷ tỷ phải gửi thân khuyên bảo mới khiến hắn buông tha ta, cũng là tỷ tỷ để ta tới thành Liễu Hồ theo học. Bởi vì đây là nơi xuất thân của Phương Xích tiên sư, tỷ ấy cảm thấy người nọ có lá gan lớn đến mấy cũng không dám chạy tới thành Liễu Hồ đuổi giết ta. Nhưng ta không ngờ, hắn vẫn dám xuất hiện... Càng không ngờ hắn lại không muốn ta vào Quận Tông như vậy. Đây là lo lắng ta sẽ trở về tìm hắn sao?

Vũ Thanh Ly nhẹ nhàng cất lời, khi nói chuyện trên mặt treo lên nụ cười còn sót lại, có vẻ cực kỳ bình tĩnh.

Dù là khi kể mình từng như con chó cầu xin đối phương tha mạng nhỏ, nụ cười của hắn cũng chưa từng biến mất.

Phương Thốn chỉ lẳng lặng nghe, trầm ngâm một lúc mới nói:

-Vậy ngươi có định trở về không?

Vũ Thanh Ly nói:

-Tất nhiên ta sẽ trở về!

Phương Thốn nhìn hắn, bỗng nhiên nở nụ cười, nói:

-Sai lầm lớn nhất người này phạm phải lúc trước chính là tha cho ngươi!

-Không sai!

Vũ Thanh Ly cũng nở nụ cười theo, nói:

-Khi ta trở về sẽ không để sai lầm như vậy tái phạm lần nữa!

Mấy người đi đằng trước nghe thấy tiếng cười của bọn họ, trong lúc vô tình quay đầu lại, đập vào mắt chính là dáng vẻ hai người bọn họ nhìn nhau cười.

Trong khoảnh khắc, cả đám bỗng thấy lông tơ dựng đứng.

Không thể trách được, Vũ Thanh Ly trời sinh đã có một gương mặt tà ác nham hiểm, nhìn qua không hề giống người tốt, bình thường khi không nói năng gì, toàn thân hắn như bị bao phủ bởi một cảm giác lạnh lẽo chết chóc, lúc này trong mắt hắn ôm hận, thời điểm cười rộ lên càng khiến người ta hoảng sợ hơn...

Cố tình lúc này Phương nhị công tử thế mà cũng cười theo hắn, sao lại khiến người ta cảm thấy...

... Dọa người như vậy chứ?

-Tiểu Từ tông chủ, sao lại thế này?

Trái ngược với Phương Thốn đang đi uống rượu ăn mừng với bạn học, hiện giờ trong phủ thành thủ thành Liễu Hồ, chư vị trưởng lão Quận Tông đều mang vẻ mặt nặng nề, đặc biệt là Cát trưởng lão Cửu Tiên Tông và Tiết trưởng lão Linh Vụ Tông, một người buồn bực, một người lạnh lùng, ánh mắt không có ý tốt của hai người đều hướng về phía tông chủ trẻ tuổi kia của Thủ Sơn Tông.

Các trưởng lão Quận Tông đều nhìn ra thái độ của hai người bọn họ, hoàn toàn không khơi dậy nổi chút hứng thú với bữa tiệc đưa tiễn này. Về phần Cát trưởng lão Cửu Tiên Tông bọn họ còn có thể hiểu được, nhưng vị Tiết trưởng lão mới lên chức này của Linh Vụ Tông lại không hiểu ngọn nguồn. Có một số việc mọi người đều biết rõ trong lòng, trưởng lão Quận Tông sẽ không tốn nhiều công sức như vậy chỉ để gây khó dễ cho một học sinh, nhưng nếu hắn đã làm vậy thì chứng tỏ nhất định phải có lý do, tốt nhất bản thân nên vờ như không thấy...

Nếu không vô tình sẽ tìm về thêm một kẻ địch mạnh.

Đáng tiếc...

Tiết trưởng lão làm được tới bước này lại vẫn bị phá hỏng!

Bị vị Phương nhị công tử Liễu Hồ kia phá hỏng!

Hoặc là nói, tất cả ngọn nguồn đều xuất phát từ vị Tiểu Từ tông chủ kia?

Tiểu Từ tông chủ thấy ánh mắt mọi người đều dừng trên mặt mình cũng thấy hơi xấu hổ, bất đắc dĩ nói:

-Chư vị tiền bối, chớ nhìn ta như vậy, chuyện hôm nay quả thực vượt qua dự kiến của ta, nhưng ta... ta cũng không có biện pháp nào mà!

Cát trưởng lão Cửu Tiên Tông lạnh lùng 'hừ' một tiếng, nói:

-Từ hiền chất, ngươi sẽ không quên lời Phạm lão tiên sinh nói chứ?

Tiểu Từ tông chủ thành thật nói:

-Tất nhiên không dám quên, nhưng quả thực ta đã thu hắn làm đồ đệ...

Các trưởng lão nghe xong lời này, tức giận đến thất khiếu bốc khói, thu đồ đệ cái gì chứ? Rõ là ngươi bán cả tông môn cho hắn rồi...

-Ài, khó khăn gần đây của Thủ Sơn Tông chúng ta đều biết...

Trưởng lão Nhạc Thủy Tông bên cạnh thở dài, nhìn về phía Tiểu Từ tông chủ, nói:

-Nhưng hẳn không tới nỗi bán cả linh mạch chứ?

-Thật ra là tới rồi...

Tiểu Từ tông chủ thành thật trả lời:

-Các vị không biết đâu, hiện tại ngay cả tiền lương của trưởng lão ta cũng không phát được...

Vài vị trưởng lão Quận Tông xung quanh nghe vậy cũng thấy hơi xấu hổ.

Cát trưởng lão giận dữ nói:

-Mặc kệ thật sự muốn bán đi, thì cần gì phải để cho Phương gia? Chẳng lẽ ngươi không biết tình cảnh hiện giờ của Phương gia Liễu Hồ sao?

-Thật ra là biết rồi...

Tiểu Từ tông chủ nói:

-Nhưng hắn cho ta quá nhiều tiền...

Mọi người lập tức quan tâm hỏi han:

-Rốt cuộc hắn đã cho ngươi bao nhiêu mới khiến ngươi đồng ý bán ba phần mệnh mạch cho hắn?

Tiểu Từ tông chủ nói:

-300 long thạch, cùng một câu!

-300 long thạch...

Các trưởng lão đều sửng sốt, tựa hồ không ngờ Phương gia bây giờ vẫn có thể chi ra 300 long thạch.

Long thạch, vốn chính là kết tinh sinh ra bên trong long mạch, cũng là tài nguyên tu luyện có phẩm chất cao nhất, cao hơn cả Luyện Khí Đan tốt nhất, mà khắp Đại Hạ chỉ có tổng cộng bảy long mạch, số lượng long thạch tạo được mỗi năm đều ban cho chư vị thần vương, hoặc là con cháu hoàng thất, số được đưa ra ngoài quả thực không hề nhiều, điều này cũng dẫn tới việc không thể định giá cho long thạch...

 

4.40826 sec| 2399.781 kb