Pháp chu không phải là vật gì quá hiếm có.

Nhưng người có thể ngồi pháp chu di chuyển thì không hẳn chỉ là luyện khí sĩ thôi...

Đặc biệt khi chứng kiến tốc độ và phương hướng của pháp chu đó thì rõ là nó đang chạy đến chỗ Phương Thốn.

-Tới nhanh vậy sao?

Lúc này cả Phương Thốn cũng đang cầm cây ô cũ bên cạnh, thầm than.

Hiện tại mới cách thành Liễu Hồ chưa đầy trăm dặm...

Suy nghĩ chưa kịp lóe lên thì pháp chu đã đến đỉnh đầu rồi thình lình dừng lại, gió mạnh quét qua cuốn lấy một phương trời.

Trên đám mây có một bóng dáng màu xanh nhanh chóng xuất hiện. Đó là một nữ tử có dáng người yểu điệu và đeo mặt nạ bằng đồng, đôi mắt sau hốc mắt của mặt nạ vội vàng đảo qua, bất chợt thuận đà rơi mạnh xuống người Phương Thốn, sau đó...

... Nàng ta “Òa” khóc lên.

Trong tiếng khóc, nàng ta đột ngột bất tỉnh. Lúc rơi xuống dưới, nàng ta còn không ngừng gào thét:

-Mau… mau giúp ta giải cổ...

Sau một hồi lâu, pháp chu lại bay lên không, dưới đất chỉ còn lại ba chiếc xe ngựa trống.

Phương Thốn vào sảnh gian chính của pháp chu, lẳng lặng quan sát nữ tử vừa tỉnh lại ở trước mặt này.

Nàng ta mặc áo bào xanh trông khá bình thường, không có chút linh vân của tông môn hay thế tộc nào, song chất liệu không rẻ. Mặt nạ màu xanh bằng đồng có vẻ vô cùng dữ tợn, trông như một pháp bảo nào đó, khí cơ toàn thân kín nhưng không lộ, thoạt nhìn không mấy xuất chúng, thế nhưng theo cảm ứng tiên thiên chi khí ba tấc ba phần ba ly của hắn thì hầu như có thể phát hiện một sức mạnh cực kỳ thâm hậu đang ẩn nấp trong cơ thể nàng ta...

Dáng người yểu điệu, chân dài eo nhỏ...

Hắn không kiềm chế được bèn mỉm cười.

Trong những người trước đây từng ăn phải Sinh Tử Phù của hắn, khoảng mấy ngày trước tổng cộng có ba người đến thành Liễu Hồ bái kiến, dâng tiểu hồng hoa lên đổi lấy giải dược, Phương Thốn cho rằng bọn họ không sống nổi rồi, hơn nữa còn tinh tường cảm nhận được quả thật có hai Sinh Tử Phù đã được giải thoát, hóa thành bươm bướm, nhưng còn thừa lại một con không có động tĩnh gì và chưa thấy xuất hiện trước mặt mình...

Cố nhiên là người này.

Ngay từ lần đầu gặp nhau thì Phương Thốn đã phát hiện thực lực của nữ tử này rất không tầm thường, hôm nay đã có thể xác nhận được.

Đến nay nàng ta đã ăn Sinh Tử Phù được khoảng ba tháng lẻ ba ngày nhưng nàng ta lại còn sống, điều này chứng tỏ tu vi của nàng ta quả thật cao thâm, ở một mức độ nào đó có thể giúp nàng ta áp chế cổ trùng này lâu hơn so với người khác. Dĩ nhiên, có thể thấy rõ mấy ngày qua nàng ta thật sự phải chịu khá nhiều khổ ải, dường như đang cố sức chạy thật nhanh để thoát chết, may là trước khi bị cổ trùng cắn nuốt hoàn toàn, nàng ta đã kịp chạy đến chỗ mình.

Thấy dáng vẻ chật vật của nàng ta, chắc hẳn nàng ta đuổi theo rất vội vàng.

May thay, lúc này rốt cuộc nàng ta đã chạy đến thành Liễu Hồ và tìm được Phương Thốn, chậm một chút nữa chắc chắn sẽ chết.

Dược tính của Sinh Tử Phù này là niêm phong cổ trùng ba tháng sai số độ khoảng bảy ngày, tu vi thấp hoặc thể chất kém hoặc sẽ có dấu hiệu phát tác trong vòng hai tháng hai mươi mấy ngày, trái lại người có tu vi cao hoặc thể chất mạnh sẽ có thể kéo dài thêm vài ngày.

Nhưng chỉ cần hoàn toàn phát tác thì nhất định sẽ chết.

Trừ việc trước khi cổ trùng phát tác, họ phải liều lĩnh chuyển thành Quỷ tu hoặc đoạt xá.

Trong cả hai trường hợp, cái giá phải trả đều rất cao.

...

...

-Giải cổ giúp ta!

Trong khi Phương Thốn quan sát vị nữ tử này thì nàng ta cũng đang quan sát Phương Thốn.

Khi đến chỗ Phương Thốn, cổ trùng trong cơ thể nàng ta sẽ lập tức ngủ đông, tính tình trở nên hiền hòa, dù không có dược lực áp chế thì cũng sẽ không làm loạn, vì thế lúc này nàng ta trở nên thong dong hơn hẳn. Bấy giờ nàng ta nhìn Phương Thốn với vẻ vô cùng nghiêm túc như đang ra lệnh, không cho phép nghi ngờ, cường chế ép buộc Phương Thốn phải làm.

Phương Thốn hoài nghi nhìn nàng ta rồi:

-Ha ha!

Dù đang đeo mặt nạ này nhưng hắn có thể cảm nhận được cơn tam bành của nữ tử này, nàng ta tức giận hỏi:

-Ngươi biết ta là ai không?

Phương Thốn cười hỏi lại:

-Ngươi biết ta là ai không?

Nữ tử chợt nghẹn ứ.

Phương Thốn bỗng cảm thấy nàng ta thú vị hơn rồi, trước đây đám người Lâm Cơ Nghi từng đoán nàng ta đến từ luyện thi nhất tộc ở Nam Cương. Nhưng hiện tại xem ra không phải, nếu nàng ta là đệ tử Luyện Thi Tông, e là sẽ không có dáng vẻ thế này đâu.

Chẳng qua bất kể nàng ta thuộc nhất tông nào, nếu so thân phận...

Phương Thốn không cảm thấy nàng ta sánh nổi với mình!

Quả nhiên, nữ tử này nghe Phương Thốn hỏi xong thì cố gắng đè nén cơn giận xuống, đoạn gắt gao nhìn chằm chằm Phương Thốn. Qua một hồi lâu, nàng ta mới nói:

-Hay lắm, thủ đoạn của đệ đệ Phương Xích tiên sư quả là không tầm thường, trong chuyện này ta nhận thua được chưa?

Phương Thốn chỉ im lặng nhìn nàng ta và mỉm cười thản nhiên.

Nữ tử càng tức giận:

-Ngươi... Cổ trùng này của ngươi quá đáng sợ, ta hoàn toàn không tin nó là Toàn Tâm Trùng cổ, ngươi... ngươi không biết rốt cuộc trong ba tháng qua ta đã đi tìm ai, thử bao nhiêu phương pháp giải cổ, ngươi... ngươi cũng không biết khi ta nhận ra có lẽ mình đuổi theo không kịp thì ta cảm thấy khủng hoảng thế nào đâu, vì vậy ta... ta nhận thua, cầu xin ngươi giải cổ giúp ta đi!

Phương Thốn:

-Ha ha!

Tất nhiên người trúng Sinh Tử Phù của mình sẽ nghĩ hết mọi biện pháp giải cổ, Phương Thốn đã dự liệu từ trước nên cứ để cho họ nghĩ cách giải cổ, hơn nữa nếu không trải qua một phen tuyệt vọng thì bọn họ sẽ không ngoan ngoãn đâu, thế nhưng vì giải cổ có vẻ nữ tử này đã chạy đến một nơi rất xa, suýt nữa không về được, điều này cũng khiến Phương Thốn cảm thấy khá thú vị...

... Cứng đầu đến mức nào mới dám làm vậy chứ?

Nếu nàng ta quay lại muộn thì sẽ mất mạng ngay!

Còn về việc nàng ta nói “Nhận thua” rồi muốn mình giải cổ giúp nàng ta, cái này thật sự có hơi...

-Ta… ta có thể trao đổi!

Nữ tử thấy Phương Thốn cười khẩy thì dường như cũng hiểu đôi chút, nàng ta hơi trầm ngâm rồi cắn răng nói.

-Sao?

Phương Thốn nghe vậy, cũng mỉm cười hỏi:

-Trao đổi thế nào?

 

0.13973 sec| 2401.445 kb