Nhưng việc đã đến nước này, bất kỳ ai trong bọn họ cũng không thể nói thêm điều gì, chỉ có thể ngóng trông chuyện này mau mau kết thúc, rồi đi thăm dò Tiểu Từ tông chủ.

Dưới đủ loại thái độ trong yên lặng, hội chọn lựa đồ đệ này đã định sẵn phải làm qua loa.

...

...

-Phương nhị công tử, Vũ sư huynh hắn...

Đợi sau khi chư vị trưởng lão mang theo sắc mặt không tốt lắm rời khỏi, đám người Mạnh Tri Tuyết mới đi tới bên cạnh Phương Thốn, theo lý mà nói, Quận Tông chọn đồ đệ xong sẽ đến tiên yến ăn mừng, tiếp đó là cùng nhau tiễn các trưởng lão Quận Tông rời khỏi, nhưng hiện giờ bởi vì chuyện của Vũ Thanh Ly, ai cũng không còn tâm trạng, đều vội vã tụ tập trước mặt Phương Thốn.

Không chỉ bọn họ, ngay cả Nhiếp Toàn bởi vì muốn gia nhập Tập Yêu Ty mà vắng mặt cả buổi cũng tới.

Về phần chư vị trưởng lão Quận Tông, có vẻ cũng ôm theo nghi ngờ cần giải đáp nên không dạy dỗ những học sinh này.

-Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đi hỏi thử xem không phải được rồi sao?

Phương Thốn cười lên tiếng, cùng những người khác đi về hướng thư xá sau thư viện Bạch Sương.

Vũ Thanh Ly vốn không xuất thân từ chính quận, mà từ nơi khác tới thư viện Bạch Sương theo học, vẫn luôn ở trong thư xá tại thư viện.

-Chúc mừng Vũ sư huynh, thiên tư hơn người, cuối cùng cũng lọt vào mắt Bá Nhạc, trúng cử Thủ Sơn Tông!

Mọi người vừa tới thư xá liền thấy được một bóng dáng đang bận rộn tại căn phòng cạnh hòn non bộ trong thư xá hẻo lánh. Vũ Thanh Ly đang xách một thùng nước, lau đi lau lại sàn nhà. Thư xá hắn ở chỉ là một căn nhà gỗ bình thường, tách biệt với thư xá của các học sinh bên ngoài. Bởi vì đơn sơ nên không có ai khác ở cùng, chỉ đặt một chiếc giường thấp.

Tuy rằng nơi này nhỏ hẹp, nhưng lại được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, đồ đạc bày biện gọn gàng ngăn nắp, nhìn như đã được dùng thước đo, trong mắt người khác quả thực cực kỳ hoàn hảo, sạch đẹp hơn cả phòng của phần lớn tiểu thư khuê các, nhưng hiện tại hắn lại đang cầm giẻ lau, kỳ kỳ cọ cọ, sàn nhà như được hắn lau đến có thể soi gương.

Chúng học sinh cùng nhau đi đến trước nhà gỗ của hắn, hiểu rõ trong lòng mà không bước lên sàn nhà, chỉ đứng ngoài cửa cười gọi, trong đó Hạc Chân Chương thành khẩn nhất:

-Vũ sư huynh, huynh thật may mắn. Chúng ta vào Quận Tông đều không quen ai, trước mắt mông lung, chỉ mình huynh vừa vào Quận Tông đã có trưởng lão quan tâm đến, về sau ở Thủ Sơn Tông còn có thể không có tiếng nói sao?

Vũ Thanh Ly đặt giẻ lau lên thùng gỗ, xoay người lại, nhìn mọi người, vẻ mặt hơi phức tạp, sau thoáng trầm ngâm, hắn không nói thêm gì, chỉ rửa sạch tay, gập sâu người hành lễ với Phương Thốn, nói:

-Đa tạ ân tình của Phương nhị công tử...

Phương Thốn cười ngắt lời hắn, nói:

-Không cần làm đến mức này, ta thân là trưởng lão Thủ Sơn Tông, tất nhiên nên lựa chọn học sinh hiếu học cho tông môn. Bằng thiên tư này của ngươi, vào Thủ Sơn Tông không phải ta có ơn với ngươi, mà là ngươi cho ta mặt mũi.

Các học sinh bên cạnh đồng thời quay đầu nhìn hắn, xuất hiện hai loại cảm giác.

Loại thứ nhất là: Phương nhị công tử nhanh như vậy đã quen với thân phận trưởng lão Thủ Sơn Tông rồi?

Loại thứ hai là: Sao tự nhiên Phương nhị công tử này lại nói chuyện dễ nghe vậy?

Mà vẻ mặt vốn có chút ảm đạm của Vũ Thanh Ly sau khi nghe Phương Thốn nói xong cũng thay đổi, hắn không khỏi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn sự thân thiết chân thành kia của Phương Thốn, không thấy được một chút ý cười giả dối, trái tim hắn lại run lên. Hắn yên lặng, viền mắt đã hơi đỏ lên.

-Vũ sư huynh, ta thật sự khó thở thay huynh, vừa nghe tin này là lập tức chạy tới!

Nhiếp Toàn tiến lên, vỗ vỗ bả vai Vũ Thanh Ly, căm giận nói:

-Nói với bọn ta đi, rốt cuộc huynh đã đắc tội với trưởng lão Linh Vụ Tông ở đâu? Sao lại có thể nghĩ ra độc kế đến mức này để hại huynh? Chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này, sớm hay muộn cũng phải lấy lại công bằng!

Thật ra trong lòng mọi người xung quanh, bao gồm Phương Thốn cũng đều có chút tò mò.

Linh Vụ Tông lúc này có thể nói chính là bất ngờ ra đòn hiểm ác, ai cũng không ngờ rằng tu vi cỡ này của Vũ Thanh Ly lại không được Quận Tông lựa chọn, mà Linh Vụ Tông dường như cố ý bất ngờ thực hiện độc kế, không cho Vũ Thanh Ly bất kỳ cơ hội phản kháng nào.

Đường đường trưởng lão một tông, thế nhưng lại vì một học sinh trong thư viện mà làm đến bước này, rốt cuộc thù hận phải lớn đến bao nhiêu?

Nhưng quan sát dáng vẻ của Vũ Thanh Ly lại giống như không muốn nói, hắn chỉ yên lặng lắc lắc đầu.

Nhiếp Toàn thấy hắn không chịu nói, hơi tức giận, đang định tiếp tục truy hỏi, Mộng Tình Nhi bên cạnh thấy vẻ mặt Vũ Thanh Ly như vậy thì không kiên nhẫn nói với Nhiếp Toàn:

-Hỏi hỏi hỏi, hỏi cái đầu huynh ấy! Còn chưa vào được Tập Yêu Ty đã muốn điều tra vụ án rồi?

Trên mặt Nhiếp Toàn lập tức hiện lên vẻ xấu hổ buồn bực, hắn kêu lên:

-Ta hỏi một chút không được sao, sao muội lại nói ta thế?

Mộng Tình Nhi nói:

-Ai bảo huynh lớn lên không tuấn tú bằng Phương lão nhị?

Nhiếp Toàn:

-...

Hai luồng khói phun ra từ lỗ mũi hắn.

Phương Thốn cười khanh khách nhìn mọi người, nói:

-Chư vị đồng học, hôm nay chính là ngày tiền đồ ta chờ đợi được ấn định, sắp ai đi đường nấy, thay vì ở đây nói mấy chuyện khiến người ta không thoải mái, chi bằng tìm một chỗ cùng nhau ăn nhậu một bữa, quên đi quá khứ không phải tốt hơn sao?

Các đồng học nghe vậy, Hạc Chân Chương lập tức thành người đầu tiên trầm trồ tán thưởng:

-Đi đâu đây?

Những người khác thấy thế cũng sôi nổi đồng ý.

Dưới sự đồng hành của hai vị tiểu thư, Phương Thốn vẫn chưa thể thỏa mãn tâm nguyện của bạn học Hạc, chỉ chọn đại một tửu lầu trong thành, trước khi mọi người cùng nhau xuất phát, Vũ Thanh Ly cố ý tụt lại đằng sau, đồng hành với Phương Thốn, nhẹ giọng nói:

-Phương nhị công tử, có một số chuyện là sự sỉ nhục đối với ta, từ trước tới giờ vẫn không muốn nói cho người ngoài, nhưng Phương nhị công tử đã giúp ta, ta không thể gạt ngươi...

 

0.12989 sec| 2409.227 kb