-Tuy rằng sau khi hay tin huynh trưởng ta tử vong thì Thôn Hải Bang dưới quyền thành thủ mới lập tức chú ý đến Thập Nhị Liên Hoàn Ổ. Tuy rằng khi ta mới vào thư viện, rõ ràng có người đã gọi vân khí đến hại ta nhưng viện chủ lại vờ như không thấy. Tuy rằng lúc đó có người tính ám sát, hành thích ta nhưng hai người các ngươi đều trốn mất, tuy con người ta rất nhỏ nhen đến nỗi ta có thể nhớ rõ một ánh mắt bất thiện với ta tận nhiều năm...
Viện chủ và thành thủ lập tức cảm thấy đầy chua chát.
Họ rất muốn giải thích vài câu nhưng ai dám nói ra đâu chứ...
Có vài nguyên nhân càng giải thích thì càng có vẻ nhạt nhòa, còn có những chuyện khác thì không dám giải thích.
Tương tự, sau khi loan tin vị Phương Xích tiên sư nọ qua đời, còn chưa kịp hạ táng, lão tiên sinh đã đi tới thành Liễu Hồ nhưng cuối cùng lại không lộ diện trước mặt người Phương gia thì đã xoay người trở về quận Thanh Giang rồi, chuyện đó họ đâu dám nói ra?
Phương Thốn nói tiếp:
-Ta ấy mà, chỉ muốn nhờ các ngươi chiếu cố Phương gia...
-À chuyện... chuyện này thuộc về bổn phận nên đương nhiên...
Viện chủ và thành thủ nghe vậy, trái tim khẽ động rồi vội vàng gật đầu.
Chẳng qua, Phương Thốn không nghe xem bọn họ trả lời ra sao mà chỉ nói tiếp:
-Bạch thành thủ, tộc trưởng tộc Bạch thị ở Liễu Hồ, tộc này xuất xứ từ Thanh Giang nhưng có vướng mắc không sâu, nay tộc nhân có một trăm bốn mươi bảy người trải khắp Liễu Hồ. Bạch thành thủ là trưởng tử của tộc, có một thê bốn thiếp, sinh được ba trai sáu gái, ngoài ra còn nuôi thêm hai thiếp thất bên ngoài, một người ở ngõ Thanh Thủy, không con, buộc lòng để hai nha hoàn hầu hạ; một người đang ở Cổ Tĩnh, có một đứa con vừa tròn ba tuổi đã bắt đầu học Thư kinh rồi...
-Ngươi...
Bạch thành thủ nghe vậy thì vẻ mặt chợt lấy làm kinh hãi, đoạn nhìn chằm chằm về phía xe ngựa.
Trong xe ngựa, Phương Thốn tiếp tục cất tiếng:
-Viện chủ Công Dương Yển Thanh, tộc nhân có ba mươi sáu người, sống trong bần cùng, cả đời chưa thành gia thất, chuyên tâm tu hành, tuy vậy năm xưa từng có một đạo lữ mà nay đang tu hành ở Vân Hoan Tông, thế nhưng đạo lữ này không biết Công Dương tiên sinh cả đời chưa thành gia thất này từng có tình nhân, hôm nay đang trấn thủ ở trấn Cổ Dương, trong nhà có trải lau sậy trắng, sinh được một trai và lấy tên hiệu là Trác Hàn, nay...
Viện chủ Công Dương Yển Thanh càng lúc càng biến sắc, hắn chợt giáng một đòn nặng nề vào xe ngựa với vẻ mặt kinh ngạc.
Phương Thốn không nói thêm gì nữa mà chỉ hơi sa sầm rồi lạnh nhạt nói:
-Ta biết các ngươi đều là người thông minh, có một số việc không phải do không muốn quản mà chỉ vì không dám nhúng tay mà thôi, tuy nhiên nếu các ngươi đang ở Liễu Hồ thì phải gánh vác trách nhiệm của mình. Bắt đầu từ hôm nay, phải làm phiền các ngươi chiếu cố Phương gia ở Liễu Hồ rồi, nếu không gặp rủi ro gì thì tất cả mọi người đều ổn nhưng nếu có chuyện...
Viện chủ chợt mở lời thấp giọng đáp:
-Nếu là chuyện nhỏ, chúng ta đương nhiên sẽ hết sức, nhưng nếu...
-Tốt nhất các ngươi nên mong đợi Phương gia đừng xảy ra chuyện gì!
Phương Thốn cười khẽ rồi từ từ đáp lại:
-Ta đến đây không phải tìm các ngươi thương lượng, ta chỉ đến để nói cho các ngươi biết một chuyện, sau khi ta rời đi, bất kể Phương gia gặp phải chuyện gì, bất kể do ai gây ra thì món nợ này ta đều sẽ tính hết lên đầu các ngươi...
-Phương gia bị thương một người, bất kể là nha hoàn hay tôi tớ thì tộc của hai kẻ các ngươi mỗi tộc sẽ phải chết một người!
-Nếu hai vị lão nhân của Phương gia xảy ra chuyện, vậy tộc của hai ngươi sẽ không còn một mống...
-Thế nào, nói xong rồi nghe có hiểu không?
-...
-...
Thành thủ và viện chủ đều như bị tưới một chậu nước lạnh.
Vì sao lại có lời giải thích bá đạo thế này, vì sao lại có người bá đạo nhường ấy?
Cõi lòng của bọn họ bắt đầu luống cuống và tâm trạng thì bất an nhưng khi nhìn vào chiếc xe ngựa kia thì họ lại chẳng nói nổi một câu. Không biết qua bao lâu, họ cảm thấy dường như mình phải nổi giận, phải bác bỏ, thậm chí muốn cho người trong xe ngựa biết bản thân họ lợi hại ra sao, nhưng cuối cùng họ chỉ cảm nhận được sự tuyệt vọng lạnh giá dội từ đỉnh đầu xuống khiến đầu óc tỉnh táo hơn rất nhiều.
Cuối cùng, bọn họ mới thốt lên nổi một câu:
-Công tử yên tâm!
-Cảm ơn!
Sau cùng trong xe ngựa truyền ra một tiếng cười tao nhã và lễ độ rồi từ từ đi mất.
Thành thủ và viện chủ cô đơn đứng trên quảng trường thật lâu, mặc cho bóng đêm bao lấy trọn hai người.
-Rõ ràng hắn đã sụp đổ rồi nhưng sao lại dám liều lĩnh như thế?
Thành thủ Bạch Hóa Lý chợt thấp giọng lên tiếng, trong giọng nói gần như xen lẫn tức giận và sự bất lực.
-Đương nhiên là vì hắn có thể làm được!
Viện chủ Công Dương Yển Thanh khẽ đáp lại:
-Phương gia có xuống dốc đến mấy thì chúng ta cũng không dây vào nổi. Dù Phương gia thật sự sụp đổ, dù có người gác kiếm gác lên cổ của Phương lão nhị, nhưng nếu Phương lão nhị có đưa ra thỉnh cầu trước khi chết là muốn kéo hai tộc của chúng ta chôn cùng, đoan chắc sẽ có thật nhiều kẻ thù của Phương gia đồng ý, dù sao bây giờ… chúng ta chẳng là gì cả!
-Quả thật chúng ta không là gì, không đắc tội nổi với ai...
Thành thủ chợt tức giận nhìn hắn rồi hỏi:
-Nhưng chúng ta bị kẹp ở giữa, vậy phải làm thế nào?
-Dĩ nhiên làm việc mình nên làm!
Viện chủ im lặng một hồi, bỗng nhiên hỏi tiếp:
-Ngoài làm việc công bằng, bảo hộ dân chúng thành Liễu Hồ ra thì chúng ta còn có thể làm gì đây?
Thành thủ lập tức trầm mặc, không biết nên nói gì.
Làm việc công bằng sao?
Nghe thấy quả nhiên là những lời lẽ buồn cười và hoang đường nhưng hôm nay ngẫm nghĩ lại chợt nhận ra hiện tại họ không thể đắc tội nổi cả hai bên. Trong tình huống bị kẹp giữa tình thế khó xử này thì ngoài làm việc công bằng ra, họ còn có thể củng cố sức mạnh cho bản thân nhiều thêm một chút để dựa vào đó đưa ra được phán đoán khi phải đối mặt với một quyết định nhưng lại hoàn toàn không biết còn điều gì để mình có thể dựa dẫm vào đây...
Đúng vậy, gặp vấn đề khó khăn thế này cũng chỉ có thể nói một câu “Ta đang làm việc công bằng” mà thôi!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo