-Tiên sinh có đại tài, có tham vọng lớn và có sự kiên quyết, có thể giúp được tiên sinh chính là may mắn của Phương gia!
Phương Thốn nhìn thấu sự do dự của lão tiên sinh thì cười nói:
-Nhưng mà Phương nhị ta là một tên nhỏ mọn, dĩ nhiên không thể để tiên sinh ăn không ở không lấy không tiền công của Phương gia ta được, thế ta sẽ đau lòng lắm. Nên là chúng ta cùng hợp tác làm ăn xem, dù sao lão tiên sinh đi ra ngoài cũng luyện chút đan kiếm tiền thôi, không bằng sau này đan dược Khúc lão tiên sinh luyện ra sẽ được bán ở cửa hàng Phương gia ta đi!
-Kiếm được bạc, Phương gia ta sẽ lấy bảy phần, Khúc lão tiên sinh cảm thấy thế nào?
-Dĩ nhiên, để báo đáp lại, Phương gia ta sẽ cho tiên sinh thuê tiểu viện này, mỗi tháng mười lượng bạc, tùy tiên sinh ở bao lâu, đến nỗi tất cả bảo tài tiên sinh cần để luyện đan cũng đều do Phương gia xuất ra, hơn nữa chúng ta còn trả cho tiên sinh một phần tiền công, thế nào?
Khúc lão tiên nghẹn họng:
-Này… chuyện này sao được chứ?
Vừa nghe là biết dĩ nhiên Phương gia đang mạnh tay lợi dụng Khúc lão tiên sinh rồi, nhưng Khúc lão tiên sinh cũng hiểu được sức nặng trong những lời Phương Thốn nói. Không nói chuyện khác, Luyện Khí Đan mình luyện có thể bán được bao nhiêu bạc đâu, ngày thường vì nghiên cứu vài nan đề về đan đạo nên bảo tài bị tiêu pha kinh khủng cỡ nào, người khác không biết chứ trong lòng Khúc lão tiên sinh vô cùng hiểu rõ.
Quan trọng nhất là Phương Thốn đã đồng ý cho ông ta thuê tiểu viện này, mỗi tháng mười lượng bạc...
-Tiên sinh đừng từ chối!
Phương Thốn thấy được sự chần chừ của Khúc lão tiên sinh nên lập tức chặn lời ông ta.
Hắn nói thẳng:
-Lão tiền bối, vãn bối đi ra ngoài cầu học, ta không yên tâm nhị lão trong nhà nhất!
Khúc lão tiên sinh ngẩn ra, nghiêm túc nhìn Phương Thốn, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị.
Phương Thốn cũng nghiêm túc nhìn lại ông ta, chậm rãi chắp tay hành lễ:
-Làm phiền tiên sinh rồi!
Khúc lão tiên sinh im lặng một hồi lâu rồi mới trịnh trọng đứng dậy trả lễ cho Phương Thốn. Ông ta nói khẽ:
-Việc khác lão phu không dám cam đoan nhưng nếu lão phu còn ở Phương phủ một ngày thì có yêu nhân tà quái nào dám tới cửa, trước hết ta sẽ cho hắn lãnh mấy lò luyện đan của ta...
Phương Thốn thở phào nhẹ nhõm:
-Tạ tiên sinh!
Vừa nói, hắn vừa liếc trộm sang Khúc gia tiểu muội, thật lòng muốn nói giá trị võ lực của tiểu cô nương này cũng...
Khúc gia tiểu muội nghe vậy, vốn có chút kích động, mong đợi nhìn Phương Thốn, khi thấy Phương Thốn nhìn qua mình thì vội vàng đỏ mặt đứng lên rồi khẽ duỗi tay ra, không biết từ đâu nàng ta lôi ra hai cái cối xay trông như đại thiết chùy, toan bổ xuống nhưng nàng ta phát hiện đình nghỉ mát quá nhỏ, sợ đập sập nên thuận tay thả xuống đất.
Đình nghỉ mát bỗng hơi lung lay, trên nền đất đá xanh bên ngoài bị thủng thành hai cái hố lớn...
Sắc mặt của Phương Thốn và Khúc lão tiên sinh đều trở nên cổ quái.
Khúc gia tiểu muội nhỏ giọng nói:
-Phương... Phương... Phương nhị công tử, yên tâm đi...
-Ta thật sự không yên tâm cho lắm đâu...
Phương Thốn cười xấu hổ, thầm nghĩ: “Về sau có phải không nên để Khúc gia muội tử luyện công ở nhà không?”
...
...
Sau khi bàn chuyện xong với Khúc lão tiên sinh, cuối cùng Phương Thốn cũng yên tâm.
Từ khi mình bắt đầu vào thư viện thì đã định sẽ phải rời nhà ra ngoài lịch luyện và cầu học nhưng nhị lão trong nhà phải sắp xếp thế nào mới yên tâm được là một vấn đề lớn. Vì thế Phương Thốn gặp ông chủ Tần vì muốn đề phòng có vài lão quái lợi hại tới đây, sau đó nắm lấy giang hồ ở thành Liễu Hồ trong tay vì muốn đề phòng những người khác áp dụng quỷ kế với Phương gia từ trong bóng tối. Hắn gặp viện chủ và thành thủ rồi trói bọn họ với số mạng của Phương gia vì đề phòng khi phải chịu áp lực từ bên trên, Phương gia có thể chống đỡ thêm ít lâu.
Mời được Khúc lão tiên sinh tới Phương gia luyện đan là vì phòng ngừa vài tà tu âm thầm thực hiện mấy thủ đoạn cổ tà hại người.
Về phần Khúc lão tiên sinh có thể ở lại Phương gia hay không, ban đầu Phương Thốn mời ông ta tới Phương gia luyện bảo đan cũng đã định sẵn rồi.
Ai ở Phương gia lâu đều sẽ cảm giác được Phương gia không giống với những nơi khác, gió ở Phương gia dường như trong lành hơn những chỗ khác, hoa cũng tươi hơn nơi khác, thậm chí bướm ở Phương gia cũng lớn hơn nhà người ta...
Người đang học ở Phương gia, đầu óc sẽ trở nên minh mẫn.
Người đang nghiên cứu học thức ở Phương gia sẽ cảm thấy linh tư như suối, càng ngày càng tinh tiến.
...
...
-Cõi đời này, dù tìm ở đâu cũng không tốt hơn Phương gia được...
Sắp xếp một lượt, cố hết sức nghĩ mọi thủ đoạn bảo vệ trong khả năng của mình, chuẩn bị mọi thứ vô cùng thỏa đáng. Cuối cùng, Phương Thốn mới xách theo một bầu rượu đi tới chỗ hai con sư tử đá trước cổng Phương phủ, vẻ mặt hơi cảm khái.
Phương gia ở Liễu Hồ đương nhiên là chỗ tốt nhất, mình đã ở đây mười tám năm rồi.
Nhiều thứ huynh trưởng sắp xếp nhưng không nói cho cha mẹ biết mà lại nói cho mình. Vì thế trên cõi đời này, đại khái không có ai hiểu rõ rốt cuộc cái nhà này giấu bao nhiêu bí mật và biết đến cùng cái nhà này là nơi thế nào hơn mình.
Ai từng đến Phương gia đều sẽ có cảm giác không muốn rời đi vì trà, thức ăn, hoa và người của Phương gia đều tốt. Nếu không phải thế, sao Mạnh Tri Tuyết đến Phương gia hết lần này đến lần khác, vì sao Hạc Chân Chương tới rồi lại không muốn đi, sau đó có người như ông chủ Tần cam tâm trông giữ ở thành Liễu Hồ bảy năm, sao lại có hai vị nhân huynh ở cổng này, rõ ràng chỉ cần dậm chân một cái thì có lẽ tòa thành này sẽ tan tành nhưng sao chúng vẫn cứ thích đứng ở cổng Phương gia nhìn tiểu nương tử đi qua đi lại chứ?
Chỉ tiếc, người người đều thích tới Phương gia, duy chỉ hai nhi tử của Phương gia đều muốn rời đi.
-Làm phiền hai vị rồi!
Phương Thốn cầm ba chén rượu nhỏ, mời hai vị này mỗi vị một chén và mình một chén.
Sau đó hắn lặng lẽ ngồi một lúc trên bậc thang rồi lẩm bẩm:
-Sau khi tu luyện Bảo Thân, ta chợt càng ngày càng không hiểu rốt cuộc vị huynh trưởng kia của ta đang làm gì nữa, suy cho cùng huynh ấy đang đi con đường thế nào mới làm nhiều người hận huynh ấy, trái lại cũng có nhiều người tin huynh ấy, lúc huynh ấy có ý định thúc đẩy Bảo Thân Kinh thì thật sự không sợ mình sẽ bị trời phạt sao?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo