Hắn nhìn thấy nam tử này ngồi trước một án thư cũ nát mà rắn chắc, như đang trả lời vấn đề của những người kia.

-Đương nhiên là bởi vì, những trải nghiệm này chính là thuốc giải duy nhất của nhân gian!

Hắn đáp trả:

-Đường của các ngươi đi, đều đi sai cả rồi!

-Ta thấy các ngươi người nào người nấy cũng đang trầm tư suy nghĩ, suy nghĩ nát óc cũng không biết nên chạy đi đâu.

-Mà điều ta muốn khuyên các ngươi chính là, thử nghĩ thêm xem bản thân từ đâu tới đây...

Hắn nói đến những lời này thì nụ cười sạch sẽ lại trong sáng, giống như không có một chút tạp chất nào, cầm bút lên viết những chữ mực cứng cáp.

Vô hình!

...

...

-Phù...

Cũng đúng vào lúc này, một đạo đại mạch cuối cùng của Phương Thốn cũng đã luyện hóa thành công!

Một trăm lẻ tám đạo đại mạch trút hết vào làm cơ thể của hắn sáng rực lên, pháp lực cuồn cuộn vốn dĩ bị hắn mạnh mẽ giấu trong một trăm lẻ tám mạch như vật chết, nhưng khoảnh khắc khi một mạch cuối cùng này luyện hóa thành công chợt trở nên mênh mông cuồn cuộn, như một luồng tắc nghẽn cuối cùng sập đổ mở ra làm pháp lực lập tức sống dậy, giống như có sức sống của chính mình vậy, nhanh chóng lưu chuyển trong giữa những kinh mạch quanh người hắn.

Cùng lúc đó một trăm lẻ tám đạo thần quang ở xung quanh hắn tương ứng với kinh mạch của hắn cũng lập tức bay lượn giữa không trung, đan xen biến hóa, liên tục chắp nối, giống như đối ứng với một loại đạo lý huyền diệu mà tinh thâm nào đó của trời xanh, không ngừng hóa thành cuộn tranh cũ kỹ mà thê lương!

Cơ thể của Phương Thốn, vào đúng lúc này như đã biến thành chất ngọc.

Giống như làn da và xiêm y của hắn, đều trở thành trong suốt, hiện hóa ra một trăm lẻ tám đạo đại mạch trong cơ thể.

Trên tiếp trời xanh, dưới ứng địa mạch!

Vách tường ở xung quanh một phương đó giống như đầu rồng được tạo thành tự nhiên, vào lúc này tựa như sống lại, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào hắn.

Hai con sư tử bằng đá ở ngoài cổng nghiêng đầu nhếch mép giống như đang cười, cũng như đang cảm khái.

Trong hoa viên Phương phủ, tất cả bươm bướm nghỉ lại giữa cánh hòa đều lập tức bị kinh động, bay lượn giữa không trung.

Khúc lão tiên sinh đang chợp mắt trong tiểu viện, bỗng nhiên kinh hỉ, cũng không biết vì sao bản thân lại kinh hỉ, ông ta mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn về phía lò luyện đan của mình, lại phát hiện đan dược mình đã nghiên cứu hồi lâu mà vẫn luôn không thể thành công, đúng lúc này lại luyện thành công rồi!

...

...

Có một số việc, trước đó Phương Thốn cho rằng đã suy nghĩ thông suốt hết rồi, nhưng sau đó lại phát hiện trong đó còn có thâm ý.

Tựa như Vô Tương Bảo Thân Kinh này, lúc đầu Phương Thốn chẳng mấy chốc đã nhìn ra được, kinh này là viết riêng cho chính mình, bởi vì đọc kinh này, chỉ có một mình mình, hoặc nói chỉ người có Thiên Đạo Công Đức Phổ mới có thể tu luyện thành công, huynh trưởng chỉ vì muốn đem kinh này thuận lợi giao lên trên người mình, cho nên mới nói là vì người trong thiên hạ thôi diễn, cũng bắt đầu công bố kinh này, gây trở ngại kinh này bị mai một.

Nhưng mà, sau khi mình tiêu hao một trăm ngàn công đức, rốt cuộc luyện thành kinh này, Phương Thốn mới phát hiện ra, có lẽ huynh trưởng còn có thâm ý khác. Bảo Thân Kinh này quả nhiên là vì mình thôi diễn ra sao, hoặc là nói, bản thân chỉ là một bước mấu chốt?

Bị trở thành công cụ của đại ca mình, Phương Thốn còn có thể nói gì sao?

Đại ca đỉnh thật!

...

...

Chầm chậm mở mắt ra, Phương Thốn phát hiện thần quang bên cạnh mình đã biến mất.

Sau khi trải qua biến hóa huyền diệu ban đầu kia, tất cả thần quang đều đưa về đại mạch quanh thân, tất cả đều trở về bản chất tự nhiên, giống sự huyền diệu lúc trước kia, cảm giác tương thông với thiên địa chỉ là một hồi ảo giác của bản thân mà thôi!

Nhưng Phương Thốn có thể cảm giác được quanh người không giống như trước.

Hắn giơ bàn tay lên, có thể nhìn thấy bàn tay của chính mình trắng nõn như ngọc, mười ngón thon dài.

Đẹp đẽ như trước đây.

Mà lại khác biệt so với trước đây, bây giờ hắn co chưởng lại thì có thể nắm chặt một vài lực lượng trong trời đất.

Luyện thành công Vô Tương Bảo Thân rồi!

Thế là, Phương Thốn đứng dậy, xuất quan!

Hôm nay hắn đã chính thức tu thành Trúc Cơ, trở thành Luyện khí sĩ Bảo Thân Cảnh.

Lúc này, cách thời gian hắn vào thư viện đã gần một năm.

Cách thời gian hết hạn ba năm của các đệ tử thư viện, ai đi đường nấy thì còn kém mười ngày.

...

...

Trở lại phòng ngủ, Phương Thốn tắm rửa, thay y phục. Sau khi cả người rực rỡ hẳn lên thì tới trong đại sảnh thăm lão gia và phu nhân, bây giờ hai ông bà lão này đang ngồi hai bên trái phải, nhìn tiểu hồ ly áp lực như núi luyện chữ, chợt ngẩng đầu lên, nhìn về phía Phương Thốn đi vào, có gần nửa tháng không gặp nhau, hai người đều lấy làm kinh ngạc, tuy rằng trước khi Phương Thốn bế quan đã tỉ mỉ nói với bọn họ bế quan làm thứ gì, nhưng bọn họ vẫn không thể nào lý giải được, bây giờ liếc nhìn, đúng là cảm thấy Phương Thốn như đi một chuyến xa nhà trở về.

Hai người cuống cuồng đi đến, nhìn lên nhìn xuống, theo bản năng muốn nói một câu Phương Thốn gầy rồi, nhưng cẩn thận nhìn lại dường như không ốm lắm, trái lại so với trước đây lại có thêm mấy phần khí khái anh vũ, sau đó nghĩ muốn nói con trai của ta đã cực khổ rồi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, trong nửa tháng này Phương Thốn thật ra cũng chưa từng ra khỏi cửa, nói là khổ cực trái lại cũng không đúng, chỉ có thể nói:

-Thay đổi rồi!

Phương lão gia tử cũng đi xung quanh Phương Thốn một vòng, thầm nói:

-Hình như đúng là đã thay đổi rồi...

Hai người đều cảm thấy có một cảm giác không thể nói ra được, rõ ràng đã có chút thay đổi nhưng lại không biết là ở chỗ nào.

Tất nhiên Phương Thốn hiểu rõ, cảnh giới tu vi đã thay đổi, dựa vào hai người bọn họ thì không có cách nào phân biệt ra được.

 

0.13410 sec| 2399.445 kb