Hai sư tử bằng đá, một con nghiêng đầu, con còn lại chỉ nhếch miệng cười chứ không nói gì.
-Thôi...
Thở dài, Phương Thốn bưng chén rượu nhỏ lên uống một hơi cạn sạch, đoạn đứng dậy đi vào trạch nội:
-Huynh ấy không chịu nói cho ta biết mục đích của huynh ấy thì ta cần gì phải nghĩ nhiều nữa chứ. Dù sao đi nữa nếu huynh ấy tin tưởng ta sẽ phải biết ta là người có tính tình thế nào...
-Huynh ấy trọng đại nghĩa, còn ta trọng ân oán!
-Huynh ấy nguyện bôn tẩu vì thiên hạ, còn ta chẳng qua không muốn để người nhà chịu thiệt thòi, chỉ đơn giản vậy thôi!
-Thu dọn đồ đạc xong chưa?
-Hai xe!
-Ngân phiếu mang đủ chưa?
-Ba rương!
-Sao có ba rương thế?
-...
-Người… sao con mang có vài người vậy, nghe nói Thủ Sơn Tông đó ở trong núi đấy, không có ai chăm sóc sao được?
-y dà, con đi vào núi tu hành chứ không phải kéo bè kéo lũ đánh nhau, sao con phải mang nhiều người vậy làm gì?
-Để lão Hoàng quản gia qua đó với con đi, dù gì cũng là một lão nhân từng trải...
-Không cần đâu!
-Vậy bảo bốn đại nha đầu Xuân Hoa, Thu Nguyệt, Đông Tuyết và Hạ Hà đi theo con, cũng tiện hầu hạ...
-Không cần mà!
-Nàng còn nhỏ, không tìm người hầu hạ đã cảm tạ trời đất rồi, sao có thể hầu hạ con...
-Vậy mang theo hộ viện đi, trên đường không an toàn...
-... Cái này thật sự không cần đâu mà!
-Cái thằng này, cái gì cũng để ở nhà, sao không nghĩ thử xem ra ngoài rồi mình phải làm sao hả?
-...
-...
Vài ngày trước khi khởi hành, Phương gia thật sự đã gây ra một trận náo loạn, quả nhiên Phương phu nhân và Phương lão gia tử hận không thể bắt Phương Thốn mang theo hết cả Phương gia theo, rõ ràng Phương Thốn đã nói rất nhiều lần rằng mình đi tu hành, không thể gióng trống khua chiêng nên không thể mang theo quản gia, không thể mang theo một đống người hầu và càng không thể mang theo bốn đại nha đầu õng ẹo nũng nịu này được...
Hai lão nhân vẫn không ngại phiền sắp xếp cho Phương Thốn, còn Phương Thốn cứ không ngại phiền giải thích cho họ.
Nói một thôi một hồi nhưng cuối cùng hai chiếc xe lớn cũng bị chất đầy ắp.
Chẳng qua, Phương Thốn vẫn từ chối mấy người hầu hoặc hộ viện mà Phương lão gia bắt mang theo, sau cùng hắn chỉ dẫn theo Tiểu Thanh Liễu và tiểu hồ ly. Hắn đã quen làm việc cùng Tiểu Thanh Liễu nên phải dẫn theo. Mặt khác không thể để tiểu hồ ly ở nhà được, nàng bẩm sinh là yêu quái, cố nhiên không thể đợi nàng trưởng thành rồi thành gia thất như người bình thường được, vì thế nàng chắc chắn phải đi theo con đường tu hành này.
Ngồi lên xe ngựa, tranh thủ sáng sớm, xe ngựa phi thẳng ra ngoài thành Liễu Hồ.
-Phương nhị công tử muốn đi Thanh Giang tu hành à?
-Cung chúc Phương nhị công tử tu hành thành công, khi về sẽ thành quan lớn...
Vốn nghĩ thầm chuyến đi này nên khiêm tốn đôi chút nhưng không ngờ hàng xóm vẫn biết. Sáng sớm đã có không ít người chờ ở hai bên đường, đợi đến khi xe ngựa xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người thì không biết có bao nhiêu người cung kính hô lớn, có bao nhiêu theo xe tiễn biệt, có bao nhiêu tặng trứng gà cho Phương nhị công tử theo lệ làng trong khi có vài người còn khua chiêng gõ trống và đốt pháo nữa.
Tuy nhiên mấy chuỗi pháo này không phải để ăn mừng cuối cùng kẻ gieo họa - Phương nhị công tử đã đi rồi mà là thành tâm thành ý bày tỏ thiện chí. Lúc tiễn người đi, tiếng pháo vang dội có thể ngăn chặn yêu phong tà khí và phù hộ chuyến đi này của Phương nhị công tử được yên bình, an toàn và không gặp tiểu nhân.
Trong không khí náo nhiệt, Phương Thốn phải cáo biệt khoảng ba bận mới xong.
Song trong niềm hân hoan, cũng có không ít kẻ khác biệt với mọi người, ví như tiểu cô nương bán đậu hoa đã khóc đến tận trưa.
Quả phụ phố Cổ Tĩnh, than thở buộc cửa nhà mình lại.
Thợ giết heo trên bàn thịt...
... Khụ!
...
...
Hàng xóm nhiệt tình đưa Phương Thốn ra đến ngoài thành, trong lúc cười cười nói nói thì bất chợt bầu không khí trầm lắng hẳn đi. Phương Thốn nương theo mắt họ nhìn sang bỗng thấy ngoài thành đã có một người cưỡi ngựa đứng chờ. Vũ Thanh Ly mặc y phục mỏng màu đen nhạt, ngồi trên lưng một con ngựa gầy ốm, sau lưng đeo một bao y phục. Dù đang cười nhưng vẻ mặt âm u đó khiến các hàng xóm bị hoảng sợ đến mức không vui lên nổi.
-Ngươi còn đứng đó cười ngốc gì nữa, không mau tới đây giúp ta đánh xe?
Phương Thốn nhìn thấy từ xa thì hơi bất đắc dĩ, chợt mở lời.
Đang cố gắng để bản thân cười để trông vừa phong độ vừa tao nhã, Vũ Thanh Ly nghe vậy lập tức bối rối.
-Chuyến đi này ta và ngươi không còn là đồng môn nữa rồi!
Phương Thốn hỏi:
-Ngươi là đệ tử, ta là sư trưởng, ngươi giúp sư trưởng đánh xe, không nên à?
Vũ Thanh Ly bỗng vô cùng bất đắc dĩ:
-Được rồi...
Theo lời xuống ngựa, hắn ta buộc con ngựa gầy ốm của mình vào xe, còn mình ngồi trên đầu xe ngựa kéo hành lý, tạm thời đuổi người hầu điều khiển xe ngựa thứ hai về Phương phủ, sau đó nhấc roi ngựa lên không trung vung một cái, xem ra rất có kỹ thuật.
Cáo biệt dân chúng, hai chiếc xe ngựa một trước một sau chạy nhanh trên đường lớn rời khỏi thành Liễu Hồ càng lúc càng xa.
Dân chúng đều cảm thán:
-Sao Phương nhị công tử lại tìm người đồng hành thế kia...
-Đột nhiên cảm thấy Phương nhị công tử nên mang theo vài tên hộ vệ...
-Phải mang tận mười tên, thấy nụ cười kia của hắn làm ta quên mất phải đòi tiền thưởng rồi...
-...
-...
Thậm chí Phương Thốn cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ khi liếc nhìn Vũ Thanh Ly đang nghiêm túc điều khiển xe ngựa.
Dáng vẻ người này rất đặc biệt, nếu hắn ta không cười thì trông như kẻ thông đồng với đạo tặc, cảm thấy hắn ta sẽ cản đường ở phía trước rồi giết mình luôn. Nếu hắn ta không cười, sẽ làm người ta cảm thấy âm hiểm không có ý tốt như thể trong lòng đang tính chuyện giết người cướp của. Lúc hắn ta không cười sẽ cho người ta cảm giác đã trù tính xong xuôi mọi âm mưu, tiếp theo là thọc cho mình một đao...
“Có phải ta nên tìm vài hộ vệ không?” Phương Thốn thầm nghĩ.
Nhưng đúng vào lúc này, hắn thoáng thấy trên con đường vắng bên cạnh đã có một hàng người quỳ chỉnh tề chờ ở đó.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo