-Ba...
Nữ tử này cắn răng, hơi dừng một lúc mới nói:
-Ba mươi viên Long Thạch!
-Hả?
Phương Thốn nghe vậy thì hơi kinh ngạc nhìn nàng ta.
Trong giang hồ, luyện khí sĩ hoang dã có thể tiếp xúc được với Long Thạch tuyệt nhiên không nhiều lắm, có thể một lúc lấy ra ba mươi viên thì càng ít.
Nữ tử mang đầy mong đợi, khẩn trương hỏi lại:
-Sao nào?
Phương Thốn lắc đầu, cười đáp:
-Cái gì ta cũng thiếu, nhưng có Long Thạch thì không thiếu mấy!
-Ngươi...
Nữ tử cắn răng mỉm cười:
-Vậy ta dùng cái khác trao đổi, ngươi còn nhớ trước kia ta từng điều khiển một tảng quái thạch không? Đó là lực sĩ hắc sát của Luyện Thi Tông ở Nam Cương, chính là thi bảo có sức mạnh so được với luyện khí sĩ Trúc Cơ Cảnh, cùng là thi bảo, ta còn có ba bộ nữa, thậm chí còn có một đạo pháp môn luyện thi, chỉ cần ngươi đồng ý giải cổ giúp ta, vậy ta... ta sẽ cho ngươi hết những thứ đó!
-Ta là người đứng đắn!
Phương Thốn cười lắc đầu:
-Không chơi với thi thể!
Nữ tử tức giận, toan nhướng người lên trước nhưng nhanh chóng ngồi xuống lại, đoạn cắn răng nói:
-Ta lấy một món pháp bảo thượng phẩm ra trao đổi!
Phương Thốn không nói gì.
Nữ tử cắn răng:
-Vậy ta lấy một viên thần đan ra trao đổi với ngươi!
Phương Thốn lắc đầu.
Nữ tử tức giận quát to lên:
-Ta lấy bí pháp bảo cấp ra đổi với ngươi...
Phương Thốn thậm chí không nhịn được phải bật cười.
-Bốp!
Rốt cuộc nữ tử không nhịn được, đột nhiên trong lòng bàn tay có một đạo sáng trắng bất ngờ quét tới chỗ Phương Thốn.
Song Phương Thốn chẳng thèm liếc nhìn nàng ta thì bất chợt toàn thân nữ tử nọ đã run mạnh, co quắp ngã xuống đất rồi cười nắc nẻ như bị người ta gãi vào lòng bàn chân nhưng nước mắt lại tuôn trào không dứt...
-Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ngươi tha cho ta một lần đi...
Nữ tử cười lớn sau đó lại gào khóc, đến khi Phương Thốn đè cổ trùng xuống thì nàng mới ngồi dậy được. Gương mặt đầy vẻ tuyệt vọng, nàng ta nhấc mặt nạ màu xanh bằng đồng lên, xoa xoa nước mắt rồi lại đeo mặt nạ vào. Nàng ta lừ lừ nhìn Phương Thốn, bất chợt giọng nói trở nên mềm mỏng hơn:
-Ngươi… ngươi không cảm thấy thân là đệ đệ của Phương Xích tiên sư, làm thế này rất quá đáng sao?
-Hả?
Phương Thốn kinh ngạc nhìn nàng ta với vẻ ngạc nhiên.
Nữ tử cắn đôi môi, giọng điệu càng khiến người ta thấy thương tiếc rồi nàng ta run rẩy nói:
-Ta… ta chỉ chạy đến rèn giũa một phen thôi, nhưng... nhưng chưa từng nghĩ sẽ gặp ngươi, ta... ta không biết mình đắc tội với ngươi ở đâu, chúng ta không thù không oán, vậy mà ngươi lại dùng biện pháp ác độc này để hại ta, ngươi... ngươi còn không cho phép ta tự chuộc thân...
Nghe giọng nói này sẽ khiến người ta đau lòng, cảm thấy như mình vừa phạm phải tội lớn...
Nhưng nụ cười trên gương mặt Phương Thốn càng lúc càng tươi, hắn chợt nhìn nàng:
-Cô nương thật sự thấy mình rất vô tội à?
Nữ tử giận dữ vung tay hô lên:
-Dĩ nhiên ta vô tội, ta có làm gì đụng chạm đến ngươi chưa?
-Ta cũng chưa từng làm gì cô mà...
Phương Thốn cười nhìn nàng ta:
-Ta và cô gặp nhau trên giang hồ nên nói chuyện theo quy củ trên giang hồ đi!
Nữ tử tức tối:
-Ta không phải là người trên giang hồ gì cả...
Phương Thốn hỏi:
-Nói rõ ra, người trong giang hồ am hiểu nhất là minh tranh ám đoạt, mưu tài đoạt lợi, cô nương chưa từng dính vào sao?
Nữ tử kêu lên:
-Đương nhiên ta không có...
-Nói hươu nói vượn!
Sắc mặt Phương Thốn chợt sa sầm, lạnh lùng nhìn nàng ta:
-Nếu cô đã nói bản thân thật sự vô tội, vậy ban đầu sao cô lại xuất hiện tại Liễu Hồ? Sao lúc đó lại cướp đoạt nhân đan với Hắc Thủy Trại? Thậm chí chuyện nhân đan đã qua hồi lâu mà cô vẫn ở mãi trong thành Liễu Hồ, còn có mặt trên thuyền mà bọn Lục Lâm đang tranh đoạt chức vị, chẳng lẽ ngươi đi theo ngắm cảnh hồ?
-Ta...
Nàng ta bật cười, cố biện minh:
-Ta muốn đoạt nhân đan cũng chỉ muốn lấy về nghiên cứu, xem thử rốt cuộc nhân đan có gì ly kỳ mà nhiều người phải tranh đoạt đến thế, còn ta đi lên Liễu Hồ là vì... vì lúc ấy ta không có tiền...
-Không có tiền phải đi giành hoặc vớt vát chút lợi lộc ở chốn giang hồ chứ...
Phương Thốn nghe vậy chợt mỉm cười:
-Cô nương là một người thành thật, vậy pháp chu này chắc hẳn cũng do cướp lấy từ tay người khác nhỉ?
Nữ tử lấy làm kinh hãi, vẻ điềm đạm đáng yêu bay biến. Nàng ta hoảng sợ hỏi:
-Sao... sao ngươi biết được?
-Đoán thôi!
Phương Thốn cười đáp:
-Pháp chu này không rẻ, đồ trang trí đắt tiền, có thể cung cấp thức ăn cho mười người hưởng dụng tận mấy ngày, nói rõ lúc đầu thuyền này vốn có bảy tám người, một người là chủ, những người còn lại là nô bộc, thế nhưng bây giờ linh liệu trên khoang thuyền không còn nhiều lắm, Ngự Phong Phù trận bị mài mòn nghiêm trọng, chứng tỏ ban đầu họ không định sẽ đi đường xa. Pháp nỏ giữa thuyền, hộp kiếm, hộp đan đều đã rỗng hơn phân nửa, có nghĩa họ từng vội vàng nghênh địch nhưng không phải là đối thủ của người ta nên bị đánh rơi xuống thuyền, vả lại nhiều loại pháp khí đều không được tra lại vào vỏ, quan trọng nhất là... Nước hương trong khoang thuyền do Thanh Tang chế tạo này được dành cho nam nhân dùng!
Nữ tử ngây ra một hồi lâu mới chống chế:
-Vậy không thể do ta mượn được sao?
-Mượn?
Phương Thốn cười mỉa:
-Nếu mượn, vậy sao không mượn luôn cả nô bộc điều khiển pháp chu? Nhưng nếu không phải cô điều khiển pháp chu không thuần thục, gắng gượng dùng phương pháp phân thần cầm lái thì hôm qua đã đến rồi, chứ không phải chịu tội thêm một ngày đâu...
Nói xong hắn thở dài:
-Lần sau giành pháp chu thì đoạt luôn cả nô bộc của hắn, xong bảo bọn họ lái về, không tốt hơn à?
-Có lý đấy...
Nữ tử hơi ngơ ngác, cuối cùng mới kịp phản ứng lại, tức giận nhìn Phương Thốn.
Phương Thốn khẽ thở dài, chậm rãi nói tiếp:
-Cướp nhân đan trong Hắc Thủy Trại, giành buôn bán ở Liễu Hồ, thậm chí còn cướp đoạt pháp chu của người ta một cách sai trái, cô nương làm việc rất có mùi vị hảo hán đấy, nhưng nếu có thể sử dụng thủ đoạn giang hồ nhuần nhuyễn như vậy rồi lại quay sang tỏ ra uyển chuyển và điềm đạm nói mình không liên quan đến giang hồ, thế có phải hơi...
Khẽ mỉm cười, hắn nhìn vào mắt của nàng ta rồi hỏi:
-Thiếu nợ không?
Dưới mặt nạ màu xanh bằng đồng, đồng tử của nữ tử nọ co lại, gắt gao nhìn Phương Thốn chằm chằm.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo