Đứng đầu chính là Lâm Cơ Nghi, ngoài ra còn có Quái Ly trùng sư mặc áo bào màu lục, Hồng Đào nương tử và Quỷ Thư Sinh.
-Sao thế?
Phương Thốn vén màn xe lên, cười nhìn sang những người đó.
Lâm Cơ Nghi tiến lên thấp giọng bẩm báo:
-Nếu công tử muốn đến Quận Tông nhậm chức trưởng lão, đương nhiên bên cạnh không thể thiếu người để sai sử. Tuy công tử không dặn dò nhưng thuộc hạ đã tự chủ trương an bài, lần này sẽ do bốn người chúng ta đưa công tử đến Thủ Sơn Tông nhậm chức, tuy vậy bọn ta sẽ không đi theo công tử để tránh người ngoài nhìn thấy chúng ta, ảnh hưởng đến danh tiếng của công tử!
-Nhưng nếu công tử có gì dặn dò thì chỉ cần truyền tin cho ta, thuộc hạ tự nhiên sẽ xuất hiện ngay lập tức!
“Người này thông minh đấy, mình còn đang nghĩ nếu để hắn lại thành Liễu Hồ, có phải sẽ tạo ra mấy ý tưởng ma quái gì nữa hay không...”
Phương Thốn thầm nghĩ rồi hỏi:
-Ta bảo ngươi xem xét sự vụ ở thành Liễu Hồ nhưng ngươi lại đi đến quận Thanh Giang với ta, vậy ai sẽ trông coi chuyện sạp hàng ở thành Liễu Hồ, nếu nơi đó có vấn đề, vậy ta sẽ tìm ngươi gánh trách nhiệm hay tìm người khác đây?
Lâm Cơ Nghi đã có chuẩn bị từ sớm:
-Thuộc hạ đã sắp xếp ổn thỏa, ba người họ cùng với Lão Cô Đầu, Thần Lão Quái và Lục Dăng sẽ thay phiên làm việc, chia ra ba tháng ở thành Liễu Hồ, còn lại sẽ ở cạnh hầu hạ công tử ba tháng. Riêng thuộc hạ luôn ở bên công tử chờ đợi trách phạt, xử lý mọi sự, đương nhiên nếu công tử cảm thấy sắp xếp này không ổn thì có thể bảo ban thuộc hạ bất cứ lúc nào...
“Người này biết mình không yên lòng cho hắn ở ngoài nên mới cố ý chạy đến trước mặt ta để ta thuận tiện quan sát đây mà...”
Phương Thốn nhìn Lâm Cơ Nghi, đột nhiên cảm thấy thú vị.
Sức mạnh cầu sinh quả nhiên là vô tận...
Những người vừa rồi hắn ta nhắc tới chính là vài người khá đắc lực trong số giang hồ tán tu mà trước đây Phương Thốn thu phục được, trong đó bốn người là Thần Lão Quái, Lão Cô Đầu, Quỷ Thư Sinh và Quái Ly trùng sư đều đã đạt cảnh giới Trúc Cơ. Trái lại Lâm Cơ Nghi và Hồng Đào nương tử mới chỉ ở Luyện Tức Cảnh, tuy nhiên, vì Lâm Cơ Nghi giúp Phương Thốn xử lý hết thảy nên hôm nay câu nói của hắn ta vô cùng có sức nặng.
Họ rất biết điều, thậm chí còn nghĩ sẵn cho mình, không đợi mình ra lệnh đã muốn chủ động đi theo, ngoài ra còn tự sắp xếp công việc, thay phiên đi tới túc trực bên cạnh mình, tất nhiên không phải do bọn họ thật sự một lòng trung thàn. Phương Thốn biết trong ba tháng thử thăm dò, bọn họ đã chết tâm với Sinh Tử Phù rồi, lúc này họ còn lo lắng cho mình hơn cả bản thân mình ấy chứ, sợ lỡ như mình đánh mất cái mạng nhỏ này thì phải làm sao đây!
-Đã vậy thì cứ làm theo những gì các ngươi nói đi!
Lần này Phương Thốn không tiếp tục xoi mói của lỗi của Lâm Cơ Nghi nữa, chỉ thuận miệng giao phó thôi.
Lâm Cơ Nghi đáp:
-Vâng, bọn thuộc hạ sẽ đi trước dò đường!
Phương Thốn gật đầu:
-Nếu có hung hiểm, cứ cảnh báo là được!
Đám người Lâm Cơ Nghi đều gật đầu, Quái Ly trùng sư nói:
-Ta có Kim Thiền có thể truyền âm mười dặm, ta sẽ dùng để nhắc nhở công tử!
Phương Thốn cười gật đầu đồng ý.
Họ nhanh chóng khom người lui ra, biến mất giữa đồng hoang.
Phương Thốn quay lại nhìn Vũ Thanh Ly đang đánh xe phía sau, thấy hắn ta không hề có phản ứng gì.
Gương mặt nọ nom thật u tối đáng sợ, Phương Thốn cảm thấy rõ là hắn ta có lực uy hiếp hơn so với mấy giang hồ tán tu kia.
Cười nhìn về phía hắn ta, hắn hỏi:
-Ngươi không tò mò à?
Vũ Thanh Ly đáp:
-Thân là đệ tử, đâu dám tò mò chuyện của trưởng lão!
Phương Thốn bất đắc dĩ đỡ trán, gã này thù dai ghê nhỉ?
Hắn lắc đầu, chuyên tâm lên đường.
Hôm nay thế đạo không còn yên ổn, tuy bây giờ không có quá nhiều mao tặc ác phỉ cản đường nhưng cũng không ít, đặc biệt là đoàn người của Phương Thốn chỉ có ba người thêm một tiểu hồ ly thì càng có vẻ dễ dẫn dụ mấy nhóm ác phỉ không có mắt.
Song đã có mấy ma đầu đang âm thầm dò đường nên không cần phải lo lắng nữa rồi.
"Ngồi xe, có ma đầu âm thầm đi theo, ngẫm lại thấy thật phấn khích, chẳng qua ma đầu ta thu phục còn hơi ít, chỉ có vài ba con tiểu miêu thôi, không biết mai sau có đợi được ngày đạt tới khả năng vừa động lên đường, vạn ma đi theo, trời đất biến sắc, vạn linh đều lui không đây…"
"Ha ha, bây giờ nói cái này còn hơi xa nhưng có hai vị Trúc Cơ và hai vị Luyện Tức âm thầm dò đường mình cũng thấy thỏa mãn rồi…"
Đang nghĩ ngợi, chợt nơi xa có tiếng cóc kêu gay gắt vang lên!
-Hả?
Phương Thốn bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Vừa rồi bọn người Lâm Cơ Nghi có nói nếu gặp phải nguy hiểm sẽ dùng Thiền Minh để cảnh báo!
Nhưng mấy vụ cỏn con này, họ chỉ cần tùy tiện ra tay cũng xử lý ổn thỏa rồi, trừ phi bọn họ không liệu chừng được nên mới nghĩ nó nguy hiểm...
Nhanh vậy đã tới rồi?
...
...
Nhận ra được điều này, Phương Thốn, Tiểu Thanh Liễu và Vũ Thanh Ly đồng thời đưa mắt nhìn về phương xa.
Trên đồng không mông quạnh, yên tĩnh thê lương chỉ có gió mát lướt nhẹ qua.
Tiếng cóc vang lên từ phía tây, nói rõ nguy hiểm đến từ phía tây. Tiếng cóc kêu càng ngày càng gần, tỏ rõ sự hung hiểm này tới cực nhanh.
Vũ Thanh Ly bỗng đề nghị:
-Phương nhị công tử ngồi chờ trong xe ngựa đi, ta đi trước xem thử!
-Không cần đâu!
Phương Thốn cười cười, giơ tay chỉ ra đằng trước rồi nói:
-Không phải đã tới rồi sao?
Ùng ùng!
Trên mặt đất to lớn không có vật gì nhưng trên không trung chợt có vân khí tụ tập mãnh liệt, từ xa có thể thấy giữa không trung trước mắt có một đám vân khí đang cuồn cuộn lao đến, tới gần chợt phát hiện ra trên mây này đột nhiên có pháp chu màu xanh chạy trên mây như đang lướt trên nước, đi qua nơi nào thì vân trận khuấy động, hư không mơ hồ như có một ngọn núi nhỏ đang tiến gần tới đây.
-Đây là pháp chu?
Phương Thốn ngẩng đầu nhìn chiếc thuyền trong mây, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.
-Phương nhị công tử cẩn thận...
Bên kia, Vũ Thanh Ly vừa khẽ động tay áo, hai đạo gai bạc sáng lòe lòe trượt trong tay, vừa thấp giọng nhắc nhở.
------------
PS: 1/6 rồi. Cả nhà lấy kim phiếu làm quà tặng cho tiểu muội đi ạ. ^^
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo