Trong đó Võ Kinh thì không cần phải nói, chiêu Tán Trung Ngân Xà của Phương nhị công tử vẫn luôn rất tuyệt.
Xét đến cùng, võ đạo còn nằm ở sức mạnh và kỹ xảo.
Về phần kỹ xảo, Phương nhị công tử trời sinh đã đạt đến điểm kỹ năng cao nhất, còn lực lượng lại bị tắc nghẽn, trong thời gian ngắn không thể tăng lên quá nhiều.
Sang Linh Kinh, Phương Thốn lại tu luyện rất chuyên tâm, đạo Sinh Tử Phù này chính là sở trường đặc sắc nhất của hắn.
Từ góc độ nào đó mà nói, hắn luyện chế Toàn Tâm Trùng đã vượt qua Linh Tú giáo viên lúc trước.
Tất nhiên điều này cũng không chứng tỏ hắn mạnh hơn nhiều Linh Tú giáo viên. Bởi vì muốn luyện cổ, ngoại trừ thủ pháp và tâm đắc, còn phải có kinh nghiệm tích lũy khổng lồ. Cần phải đi khắp mọi nơi, tìm kiếm càng nhiều loại cổ trùng kỳ dị, đánh cược sức lực tinh thần của chính mình, hàng năm hầu hạ cổ, hoặc thay đổi toàn bộ thói quen sinh hoạt, ngày ngày sống chung với cổ trùng rắn rết, thậm chí còn giấu trên người từ từ...
Phương Thốn không làm được việc này, để hắn giấu rắn trong người chẳng bằng chết đi cho xong!
Dĩ nhiên đám bươm bướm trong hoa viên kia cũng không phải không thể tăng cường luyện chế được, chỉ cần tận dụng một chút...
Lại đến Thuật Kinh, đạo này vốn là chính đạo được công nhận, huyền diệu tinh thâm.
Nhưng đối với học sinh Luyện Khí Cảnh lúc đầu, đây lại là đạo đơn giản nhất.
Chỉ cần một câu “thuật Ngự Vật” là có thể bao quát.
Tu luyện Thuật Kinh chính là tu luyện một cỗ pháp lực chết chóc vô hình đến càng sạch sẽ tinh khiết càng tốt. Khi đủ linh hoạt rồi sẽ nắm giữ được một đạo lực lượng vô hình, mượn nó bay vút lên, ngự kiếm, thậm chí bày kết giới cũng dễ như trở bàn tay. Ở phương diện này Phương Thốn có thiên phú người khác không sánh bằng, pháp lực của hắn cực kỳ sạch sẽ tinh khiết, luôn vượt xa tưởng tượng của những người khác.
Cho nên, ngày thường chỉ cần thêm chút công mài giũa thì có thể nhanh chóng thăng cảnh.
Về phần Thảo Kinh, Toán Kinh, một yêu cầu phải tìm hiểu lý thuyết tương sinh tương khắc của các linh vật trong thiên địa, cần tích lũy lượng kiến thức khổng lồ, không thể học một lần là xong, Phương Thốn rất hay lật đọc những loại đan kinh dược lý chính là vì muốn mau chóng quen với nguyên lý đạo này.
Cũng may Khúc lão tiên sinh và cháu gái vẫn đang ở tại Phương gia, cực kỳ tiện lợi cho hắn.
Còn Toán Kinh, Phương Thốn cười ha ha. Đây cũng là vấn đề sao? Soát qua là được rồi...
...
...
Cho nên hiện giờ khiến Phương Thốn bối rối nhất đó là Hồn Kinh.
Hồn Kinh, chính là tìm hiểu nguyên tắc biến hóa của thần hồn, tự mình lĩnh ngộ kinh văn huyền diệu.
Với trình độ này, Hồn Kinh và Thuật Kinh là hai căn cơ lớn quan trọng nhất với luyện khí sĩ.
Mà hai thủ đoạn trụ cột của luyện khí sĩ - Ngự Vật và Nhiếp Hồn, cũng xuất phát từ hai loại này, bất kể kinh bản mệnh là gì, thậm chí như Phương Thốn am hiểu Lục Kinh cũng cần tu luyện tốt đạo Hồn Kinh này.
Nhưng Phương Thốn rất buồn rầu...
Không phải khi tìm hiểu Hồn Kinh mình không chăm chỉ, mà thật sự đạo này với mình... thiên phú quá cao!
Bước tu hành đầu tiên của Hồn Kinh là lý giải được thần hồn của chính mình, bước đầu mượn dùng lực lượng thần hồn.
Mà lực lượng thần hồn lại có vài lợi ích rõ ràng.
Thứ nhất, đó là cảnh giác với nguy hiểm, mỗi khi có nguy hiểm đánh úp, tuy chưa có biểu hiện, thần hồn đã tự bất an.
Thứ hai, đó là gây ảnh hưởng tới người hoặc sự vật xung quanh, người có thần hồn mạnh dù nhìn qua bình thường, thậm chí không chịu nổi một chiêu thì trong mắt người khác, bọn họ vẫn sẽ cảm thấy người này không giống người thường, thật giống như trên người người này có khí chất không nói nên lời.
Nhiếp Hồn Pháp sẽ giúp tăng thêm tác dụng của loại khí chất đó!
...
...
Tu luyện Nhiếp Hồn Pháp, từ thấp đến cao cũng phải chia thành mấy giai đoạn.
Có người vừa thi triển Nhiếp Hồn Pháp, người khác đã thấp thỏm trong lòng, thậm chí ngây người ra. Luyện tới cấp bậc cao hơn, khi thi triển Nhiếp Hồn Pháp, nam có thể khiến người xung quanh sinh lòng kính sợ với mình, không dám nhìn thẳng; nữ thì bộc lộ khí chất mị hoặc uyển chuyển, làm tâm tư con người hỗn loạn, quyến luyến si mê; dựa trên phân tích của Phương Thốn, đây chẳng khác nào khí thế bá vương và khí chất yêu mị trong truyền thuyết...
Tất nhiên điểm này cũng cần thiên phú, khí thế vương bá cần phải có thân hình cao lớn, bản thân không giận tự uy.
Khí chất yêu mị lại có yêu cầu rất cao với vẻ ngoài...
Điều khiến Phương Thốn bối rối nhất nằm ở đây này!
Đường đường là đấng mày râu cao lớn vĩ đại, bản thân nên tu luyện khí thế bá vương mới đúng...
Mà khi Phương nhị công tử bước đầu tu luyện thành công Nhiếp Hồn Pháp, ra ngoài thử một lần lại nhận được kết quả ngoài dự đoán!
Lần đầu tiên, Phương Thốn tản bộ trong hẻm phố, liếc thấy phía trước có một quả phụ đang múc nước bên giếng cổ, nhân lúc xung quanh vắng bóng người, Phương Thốn lẳng lặng khởi động thần hồn, khẽ mỉm cười với quả phụ kia, đồng tử thoáng biến hóa, thi triển Nhiếp Hồn Pháp...
Dựa theo lẽ thường, quả phụ này hẳn nên chợt cảm thấy hoảng hốt, thậm chí mềm mại ngã xuống đất.
Nhưng kết quả lại là sau khi quả phụ kia sửng sốt một lúc lâu, mới xấu hổ đỏ mặt, khe khẽ nói nhỏ với Phương Thốn:
-Tối nay ta không cài cửa...
Phương Thốn:
-...
Lần thứ hai, Phương Thốn đổi sang một người thợ giết heo, người này ngày ngày giết gia súc, toàn thân đầy sát khí, nếu có thể dọa sợ hắn, vậy liền chứng minh Nhiếp Hồn Pháp đã thành công, kết quả sau khi Phương Thốn nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, người thợ giết heo kia cũng đỏ mặt...
Phương Thốn:
-!!?
Cái giống này mà là đạo sao?
Thuật pháp không đứng đắn này học làm cái gì?
...
...
Nếu không có nói trong khoảng thời gian này tiến triển còn tính tương đối thuận lợi, đó là công đức nhập trướng.
Trước đây khi thu phục những người trong giang hồ, chém bảy vị hung đồ, Phương Thốn cũng chỉ đổi được chưa tới 6000 công đức, so với việc ra ngoài tiêu hơn 30 viên long thạch thì đúng là mất công tàn nhẫn, nhưng sau khi làm việc tích đức lại dần dần có hồi báo. Đầu tiên là 300, 500, 1000, 2000, tới một ngày nào đó, Phương Thốn vậy mà thu được tận 3000 công đức.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo