Rốt cuộc một viên long thạch có thể bán được với giá bao nhiêu?

Chuyện này cũng không nói được, bởi vì long thạch trên thị trường luôn trong trạng thái cháy hàng.

Nhưng ở trong giới tu hành, có rất nhiều pháp bảo và pháp môn đều là không trả bằng long thạch thì không bán!

300 long thạch, đúng là một giá cả cực kỳ kinh người.

Nghe được điều này, mọi người đều cảm thấy khó tin, vị tiên sư kia của Phương gia trong lời đồn không phải cực kỳ thanh liêm, cực kỳ thiếu thốn, hoặc nói là không biết chiếm lợi về mình sao? Tại sao hiện tại Phương gia lại lấy ra được nhiều long thạch như vậy?

-Ha ha, ta đã sớm cảm thấy thế gian nào có kẻ nào ngu dốt như vậy?

Một thoáng yên lặng trôi qua, có một vị trưởng lão Quận Tông bỗng lạnh lùng cười một tiếng, bộc lộ rõ sự lạnh lẽo trong giọng điệu.

-Nếu dựa vào thân phận của hắn mà nói, 300 long thạch thật ra cũng không nhiều lắm, thậm chí còn không bằng bổng lộc một năm của tiên sư...

Cát trưởng lão Cửu Tiên Tông lại hơi trầm ngâm, nhìn về phía Tiểu Từ tiên sinh:

-Còn câu kia của hắn là gì?

Vẻ mặt Tiểu Từ tông chủ trở nên quái dị, một lúc lâu sau mới nói:

-Không bán xử chết ngươi!

-Đây...

Chư vị trưởng lão lập tức nói không nên lời.

Nhìn vị Tiểu Từ tông chủ thành thật ngồi yên một góc kia, bọn họ bỗng cảm thấy có chút hoang đường, có không ít người muốn bật thốt ra: Ngươi đường đường là một tu sĩ trẻ luyện khí nửa bước Thần Cảnh, sao lại bị một đệ tử Luyện Tức Cảnh uy hiếp?

Cũng có người lắc đầu bất đắc dĩ, nhìn thoáng qua thành Liễu Hồ, trong lòng nghĩ thầm, nếu nói những lời này trong thành Liễu Hồ, chỉ sợ đây... đúng thật không chỉ là uy hiếp!

-Bất kể như thế nào, việc đã đến nước này chúng ta cũng không nói được thêm gì!

Cát trưởng lão yên lặng một lúc lâu, mới chậm rãi thở dài, nói:

-Chuyện Phương nhị công tử gia nhập Quận Tông xem chừng đã không thể ngăn cản được, Phạm lão tiên sinh tốt bụng, muốn giữ lại Phương gia một thời gian, nhưng nếu hắn chọn như vậy cũng là lựa chọn của hắn. Chỉ tiếc vị Phương nhị công tử này nhìn qua không giống một người thông minh, không những vào Quận Tông, còn muốn...

Câu kế tiếp hắn không nói ra, mọi người xung quanh lại vẫn hiểu được, lặng lẽ liếc nhìn trưởng lão Linh Vụ Tông đang ngồi một bên.

Rõ ràng bản thân đã là một mớ phiền phức, vị Phương nhị công tử này lại vẫn không hiểu đạo lý làm người phải khiêm tốn, còn chưa vào đến Quận Tông đã không phân biệt phải trái trắng đen đắc tội với một vị trưởng lão Linh Vụ Tông, thật sự có chút...

-Ha ha, không nói đến hắn nữa, chúng ta uống rượu, thế nào?

Có người thấy không khí trầm lắng quá thì cười một tiếng, đánh vỡ áp lực xung quanh.

Những người khác cũng nở nụ cười theo, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, bưng chén rượu trong tay lên.

Trong tiếng cười rộn rã, trên mặt vị Tiểu Từ tông chủ kia lại đầy vẻ bất đắc dĩ, nụ cười so với người khác nhiều hơn chút phức tạp.

Chỉ có hắn mới biết, Phương gia nhị công tử quả thực đã dùng 300 long thạch cùng một câu, mua ba phần linh mạch của Thủ Sơn Tông này của mình.

Nhưng câu nói kia, thật ra lại không phải câu hắn vừa nói!

...

...

-Cạn, cạn...

Hiện giờ trong giếng cổ tửu lầu ở thành Liễu Hồ cũng đã chất đầy bình rượu.

Các thành viên của Nam Sơn Minh cùng với vài người bạn tốt hay chơi với nhau gặp được trên đường lập nhóm tụ họp, đều đã uống đến say khướt, không biết vì sao hôm nay bọn họ lại vô thức uống nhiều hơn bình thường...

Nhiếp Toàn và Hạc Chân Chương là hai người uống nhiều nhất, lúc này ánh mắt lờ đờ, ngồi tại chỗ cười ha ha đầy ngây ngô, Mộng Tình Nhi ngồi một bên, cười hì hì lôi kéo hai bạn học, thương lượng với bọn họ:

-Hai người các ngươi đấu rượu đi, một mình ta chấp hai ngươi, nếu các ngươi thắng, ta cho các ngươi hôn ta một cái, nếu ta thắng, hai người các ngươi phải hôn nhau cho ta...

-Được không nào...

Hai học sinh kia đã uống đến cao hứng phấn chấn.

-Được được...

Phương Thốn ngồi ở đầu bàn, lúc này vẫn còn chút tỉnh táo. Hắn cũng uống không ít, nhưng có kinh nghiệm kiếp trước, hắn uống rượu biết cân đo mức độ, vì thế tuy rằng uống hết ly này tới ly khác, nhưng vẫn không vội vàng, lại còn ổn trọng lạ thường.

Mạnh Tri Tuyết cũng uống nhiều hơn mấy chén, trên đôi má bạch ngọc nhiễm lên sắc đỏ ửng.

Vũ Thanh Ly uống càng nhiều hơn, kể cả uống nhiều rượu như vậy, sắc mặt hắn vẫn âm u.

-Con mẹ nó, đây là chuyện gì chứ...

Giữa khung cảnh vô cùng náo nhiệt, Hạc Chân Chương bỗng nhiên dùng sức vỗ bàn một cái, phẫn nộ mắng một câu.

Lại bắt đầu...

Phương Thốn bất đắc dĩ nhìn lướt qua hắn, tửu lượng của bạn học Hạc chẳng tốt chút nào, đây là điều hắn đã biết từ lâu.

-Trước kia cực kỳ trông mong được vào tông môn, bây giờ bỗng nhiên cảm thấy chẳng có nghĩa lý gì...

Thấy mọi người đều nhìn về phía mình, Hạc Chân Chương gãi gãi mũi, vẻ mặt có chút căm giận, nói.

Vốn là lời say, nhưng nghe ở trong tai mọi người, lại bỗng khiến cho không khí xung quanh hơi lắng xuống. Thật ra sau khi gặp phải chuyện hôm nay, không chỉ riêng Hạc Chân Chương có cảm giác này. Vốn dĩ bọn họ uống nhiều rượu hơn bình thường theo bản năng chỉ vì muốn xua đi cảm xúc khó chịu này, không ngờ uống tới uống lui lại uống đến tỉnh táo, cảm xúc đó ngược lại càng rõ ràng hơn.

-Nhà ta… nhà ta vì muốn ta gia nhập Quận Tông mà ruộng đất, cửa hàng, hai tòa nhà... đều phải bán đi hết!

Bỗng nhiên, một học sinh vào Nhạc Thủy Tông khóc lên, bụm mặt nói:

-Nhưng ta hiểu rõ... hiểu rõ tu vi của mình cũng đủ rồi!

Mọi người xung quanh cứng họng, muốn khuyên lại không biết nên khuyên như thế nào, thật ra hắn đã được coi như không tồi, nguyên nhân bởi vì tu vi đã đủ, trong tộc lại chi được tiền mới có thể gia nhập Quận Tông. Nếu ngươi cũng cảm thấy không cam lòng, thì những người khác không vào được Quận Tông sẽ thấy thế nào đây?

-Rõ ràng là Vũ sư huynh bị hãm hại! Đúng là đáng căm giận! Bọn họ dám làm ra cả chuyện gian lận, mà Phương... Phương nhị công tử có thiên tư cỡ này, còn có quan hệ với Cửu Tiên Tông, bọn họ lại vờ như không thấy, nếu Phương Xích tiên sư biết chuyện đó...

 

0.13762 sec| 2401.602 kb