-Ha ha, các đệ tử đã lên đài rồi, như vậy ngày hôm nay tuyển chọn đồ đệ chính thức...

Bên trên tiên đài, viện chủ cũng đã sực tỉnh lại, cười ha hả, lập tức muốn lên tiếng tuyên bố.

Tuy rằng kết quả này hơi kinh ngạc nhưng dù sao đây cũng chỉ là chuyện nhỏ, vẫn nên nhanh chóng kết thúc chuyện này thì tốt hơn.

Tuy rằng tuyên bố vừa qua, mọi chuyện hạ màn, lại không thể quay về...

-Khoan đã...

Nhưng vào đúng lúc này, Phương Thốn ngồi trên đài bỗng nhiên nhẹ nhàng bỏ chung trà xuống, mở miệng cản lại.

-Chuyện này...

Viện chủ lộ vẻ mặt bất ngờ, nói với Phương Thốn:

-Phương… trưởng lão, không biết còn cái gì muốn nói?

Phương Thốn quay đầu lại nhìn về phía Tiểu Từ tông chủ, cười nói:

-Tông chủ, Thủ Sơn Tông của chúng ta đã thu mấy vị đệ tử rồi?

Tiểu Từ tông chủ thành thật thấy Phương Thốn hỏi mình, nói:

-Chuyện này… bốn người rồi!

Phương Thốn cười nói:

-Ta cảm thấy thêm một người nữa cũng không sao, có đúng không?

Tiểu Từ tông chủ kia cũng sửng sốt một chút, vẻ mặt hơi do dự, nói:

-Chuyện này… không tốt lắm?

Phương Thốn cười nói:

-Ta cũng biết rõ, Quận Tông chọn đệ tử, đều đã quy định số lượng, một củ cải một cái hố, nhưng có trường hợp đặc biệt, nếu như chúng ta gặp được một vị đệ tử, thiên tư hơn người, làm việc chu toàn, vậy mở một trường hợp đặc biệt cho hắn ta cũng là chuyện hợp lý đúng không?

Nghe thấy lời ấy, Mạnh Tri Tuyết, Hạc Chân Chương và những người khác đều lộ ra vẻ mặt vui mừng nhìn về phía Phương Thốn.

Mà vị trưởng lão Linh Vụ Tông kia lại bày ra vẻ mặt khó coi.

Sắc mặt của Tiểu Từ tông chủ khá bối rối, một lát sau mới do dự nói:

-Ngươi quyết định...

Phương Thốn nở nụ cười, nói:

-Vừa nãy vị đệ tử họ Vũ kia, ta nhìn cũng thấy khá, ngươi cảm thấy thế nào?

Sắc mặt Tiểu Từ tông chủ như trái mướp đắng, một hồi lâu mới nói:

-Căn cơ của hắn không phù hợp với Thủ Sơn Tông của chúng ta...

Phương Thốn nói:

-Người còn trẻ, dù sao vẫn có thể dạy dỗ lại, không phải sao?

Tiểu Từ tông chủ bất đắc dĩ thở dài một tiếng:

-Vậy thì… nghe lời ngươi vậy...

Phương Thốn nở nụ cười, quay đầu nhìn về phía viện chủ Công Dương Yển Thanh, nói:

-Thủ Sơn Tông của chúng ta thêm một!

-Chuyện này...

Viện chủ hơn chần chừ.

Mà ở một bên khác, mắt vị trưởng lão Linh Vụ Tông kia bỗng nhiên lóe hàn quang, lạnh lùng nhìn vào mặt Phương Thốn.

Đúng lúc này Phương Thốn cũng nở nụ cười, quay đầu nhìn về phía ông ta, sắc mặt âm trầm, mạnh mẽ cầm chung trà trong tay gõ lên bàn, lạch cạch một tiếng, chung trà bể nát, viện chủ ở bên cạnh nhất thời sợ hết hồn, vị trưởng lão Linh Vụ Tông cũng mạnh mẽ thu hồi ánh mắt.

Phương Thốn cau mày, nói:

-Thêm một người!

Phương Thốn không biết chuyện gì đã xảy ra với Vũ Thanh Ly.

Thậm chí hắn còn không quá hiểu biết về người tên Vũ Thanh Ly này.

Trong năm thành viên của Nam Sơn Minh, Mạnh Tri Tuyết luôn rất thích chạy vào nhà mình, cũng cực kỳ quan tâm tới mình, bản thân muốn không hiểu biết về nàng cũng khó. Mộng Tình Nhi lại là người yêu thích sắc đẹp, mỗi lần gặp mình đều bị nàng khen đến phát ngại. Lão Hạc thì... càng khỏi phải nói. Chỉ riêng Vũ Thanh Ly, tuy hắn đứng đầu năm thành viên của Nam Sơn Minh, đã gặp nhau vô số lần, nhưng hắn vẫn không hiểu thấu nổi.

Người này lạnh lùng kiệm lời, vẻ mặt âm u, bất cứ lúc nào cũng đem lại cho người khác cảm giác tà ác nham hiểm, đây không phải từ mang ý tốt gì, nhưng người như vậy luôn dễ khiến người ta sinh lòng đề phòng, cảm thấy không nên tiếp cận, thậm chí kính trọng mà xa cách. Phương Thốn đã gặp hắn không ít lần, lại chưa từng trò chuyện với nhau quá mấy câu. Có điều, dù không rõ ràng về xuất thân và tính tình của hắn, Phương Thốn vẫn biết được vài chuyện.

Khi lão Triều tới ám sát mình, người này đã ra tay trợ giúp.

Hơn nữa xếp hạng công đức của người này ở thư viện vẫn luôn đứng vững trong hai hạng đầu.

Thậm chí ngay cả thiên tư tu hành ở trong thư viện, cũng được công nhận thuộc ba hạng đầu...

Nói ba hạng đầu là bởi vì có mình và Mạnh Tri Tuyết, nên hắn mới xếp ở top 3:

Mà trên phương diện tài nguyên tu hành, đừng nói so với chính mình, ngay cả Mạnh Tri Tuyết, thậm chí là Nhiếp Toàn, Vũ Thanh Ly cũng đều cách xa không bằng!

Chính vì nguyên nhân như vậy, Phương Thốn mới đưa ra một quyết định trong thời gian ngắn.

Nếu còn một nguyên nhân khác nữa, thì đó chính là Phương Thốn căm ghét chuyện như vậy, vô cùng căm ghét!

Mỗi người đều có quyền thay đổi vận mệnh của chính mình, đặc biệt là người đã trả giá nỗ lực không biết bao nhiêu này!

Loại quyền, hay cơ hội này mới là thứ quý giá nhất, bất kể người nào cũng không thể cướp đoạt!

Linh Vụ Tông có thể không thu nhận Vũ Thanh Ly, nhưng hành động này của bọn họ không chỉ khiến Vũ Thanh Ly mất đi cơ hội gia nhập Linh Vụ Tông, thậm chí còn tước đoạt tư cách gia nhập các Quận Tông của hắn, ở trong mắt Phương Thốn, đây là chuyện thiếu đạo đức nhất trên thế gian này...

Vì vậy chẳng quan tâm hiện tại Phương Thốn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra với Vũ Thanh Ly, hắn vẫn đưa ra quyết định này.

...

...

-Vũ... Vũ Thanh Ly, vào Thủ Sơn Tông!

Thấy Phương Thốn đã nổi giận, cuối cùng viện chủ đành bổ sung thêm một câu.

Học sinh dưới đài nghe thấy những lời này đều giật mình đến ngẩn ra, một tràng tiếng vỗ tay hoan hô lớn bỗng nhiên nổ ra, bọn họ cũng không biết cảm giác vui sướng bất thình lình này là thế nào, có lẽ bởi vì trong lòng bọn họ, Vũ Thanh Ly vẫn luôn là thiên chi kiêu tử cầm cờ đi đầu của toàn bộ thư viện, đáng được vào Quận Tông, lại có lẽ bởi vì vẻ tuyệt vọng vừa nãy trên mặt Vũ Thanh Ly quá rõ ràng.

Lúc này, Phương nhị công tử lên tiếng, thu nhận Vũ Thanh Ly vào Thủ Sơn Tông, vậy mà lại đem đến cho mọi người cảm giác mừng như điên.

Thật giống như thứ gì đó vẫn luôn đè nặng trên đỉnh đầu bọn họ cuối cùng cũng được nhấc ra.

Mà lúc này, sắc mặt chư vị trưởng lão Quận Tông trên tiên đài đều có chút khó coi, không chỉ trưởng lão Linh Vụ Tông bị Phương nhị công tử đối chọi gay gắt, các trưởng lão khác cũng cùng chung thái độ. Họ đã quen với việc mọi chuyện nằm trong tầm kiểm soát của mình, lại bởi vì chuyện của học sinh Vũ Thanh Ly này mà trong lòng ít nhiều đều xuất hiện cảm giác khó chịu lạ thường.

 

0.14487 sec| 2402.609 kb