Các trưởng lão nghe thấy thế, sắc mặt lại càng khó coi hơn:

-Cái này… là chuyện nhỏ?

...

...

Có điều, tuy rằng trong lòng có trăm mối nghi ngờ, nhưng nên tiếp tục thì vẫn phải tiếp tục, chỉ là mai mốt quay về tìm Tiểu Từ tông chủ hỏi cho rõ là được rồi, công phu tu dưỡng của các vị trưởng lão cũng không phải là bình thường, sau khi nhìn Tiểu Từ tông chủ với ánh mắt sâu xa, lập tức cưỡng chế đè nén lại ngạc nhiên nghi ngờ và khó hiểu trong lòng, hắng giọng, tiếp tục gọi những đệ tử được Quận Tông của mình lựa chọn lên đài.

Sau Cửu Tiên Tông chính là Nhạc Thủy Tông cũng nhẹ nhàng gọi mấy đệ tử đi lên, nhưng với ba người cầm đầu nhóm Hạc Chân Chương, hai vị trong đó đều có trình độ Thư kinh hơn người, còn có một vị, lại có một đạo Toán kinh, tài danh hơn người.

Theo lý thuyết, đây cũng chính là giây phút nhân sinh tỏa sáng, Lão Hạc là một người thích khoe khoang khoác lác, lúc này muốn theo thường lệ nói khoác một phen, nhìn lớp phấn dày trạt hắn ta thoa lên trên mặt là biết rồi. Nhưng bây giờ, sau khi lên đài, hắn ta lại quên mất dự tính ban đầu lúc thoa phấn, chỉ khăng khăng nhìn chằm chằm về phía của Phương Thốn, ánh mắt ấy thấy sao cũng rất quái lạ, nhìn giống như đang nằm mơ.

Phương Thốn ho nhẹ một tiếng, nói:

-Thân là đệ tử lẽ ra phải đang nghiêm túc nghe đọc, Tiểu Hạc này lại lấm la lấm lét, nhìn lung tung cái gì đó?

Hạc Chân Chương vừa nghe thì tức đến thiếu điều nhảy dựng lên liều mạng với hắn, may mà lực uy hiếp của các trưởng lão khác cũng đủ, hừ lạnh một tiếng, gục mặt xuống, không chỉ không dám bất kính mà còn phải ngoan ngoan bái lễ với Phương Thốn, nói:

-Phương trưởng lão giáo huấn rất đúng...

Phương Thốn không nhịn được, bật cười.

Sau Vân Hoan Tông chính là gọi lên ba vị nữ đệ tử lấy Mộng Tình Nhi làm đầu.

Đệ tử của Vân Hoan Tông, từ trước đến giờ đa phần là nữ tử, cũng là nhận thức thông thường.

Mộng Tình Nhi gan dạ, lên trên đài xong còn nghiêng đầu đánh giá Phương Thốn mấy lần rồi than thở:

-Trưởng lão anh tuấn như thế thật hiếm thấy...

Sắc mặt các trưởng lão cao tuổi khác ở xung quanh đều rất khó coi.

Trên đài, trưởng lão các tông lần lượt gọi tên lên, trước trước sau sau, đúng là có hơn hai mươi người bị gọi lên trên tiên đài, các đệ tử nhìn mà cảm xúc chập trùng, cảm khái không thôi, Quận Tông thu nhận hơn hai mươi đệ tử, ở trong mấy năm nay đã xem như là đạt được nhiều rồi, chỉ tiếc, cũng chỉ có thể đầy mặt ước ao nhìn bọn họ, những thiên chi kiêu tử sắp được bước vào Quận Tông, trái tim không ngừng cảm khái...

Có điều sau khi cảm khái ước ao, bỗng nhiên có người phát hiện ra một vấn đề:

-Không đúng, Vũ sư huynh đâu?

Mới bắt đầu tất cả mọi người bị chuyện Phương nhị công tử lắc mình biến hóa, hóa thân thành trưởng lão Quận Tông hấp dẫn sự chú ý, nhưng vẫn không có ai phát hiện ra, Vũ Thanh Ly thân là một trong ngũ tử Nam Sơn Minh, thiên tư cũng là số một số hai, thế mà vẫn không lên tiên đài, có người kinh ngạc dáo dác nhìn ngó khắp mọi nơi, thình lình phát hiện ra, lúc này Vũ Thanh Ly vẫn cứ đứng trong đám đệ tử, sắc mặt hơi tái nhợt.

-Xảy ra chuyện gì rồi?

-Bằng thiên tư và tu vi, thậm chí là danh tiếng của hắn ta, sao lại không được Quận Tông lựa chọn?

-Đúng vậy, không phải đã sớm có lời đồn là hắn ta đã được trưởng lão Linh Vụ Tông nhìn trúng rồi sao?

Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng chúng đệ tử đã nảy ra vô số nghi hoặc, không biết bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía Vũ Thanh Ly.

Mà lúc này trên đài, Mạnh Tri Tuyết cùng những người khác cũng đều phát hiện ra vấn đề này, thi nhau bày ra vẻ mặt ngạc nhiên nghi ngờ nhìn về phía trưởng lão Linh Vụ Tông ngồi ở trên đài. Chỉ thấy vị nam tử mặc áo choàng màu vàng nhạt kia đang bình tĩnh bưng trà uống, giống như không xảy ra chuyện gì cả.

Lúc trước mọi người chỉ chú ý tới chuyện của Phương Thốn, chững chưa nghĩ tới sẽ có tình cảnh này.

-Ta từng thấy Vũ Thanh Ly ra tay, tu vi của hắn ta cũng chỉ kém Mạnh Tri Tuyết một chút thôi, hơn nữa đây là bởi vì tài nguyên tu hành của hắn ta cũng không sánh được với Mạnh Tri Tuyết, người này khiêm tốn âm trầm, cũng không làm cho người khác thân thiết hắn ta, nhưng thiên tư không thể chê. Về mặt đức hạnh cũng không thể nói gì được, ở trong sổ công đức của thư viện vẫn luôn xếp hàng hai, cho dù như thế nào cũng không nên bị trưởng lão Quận Tông bỏ qua mới phải chứ...

Phương Thốn ở trên đài lạnh lùng nhìn tình cảnh này.

Chuyện của Vũ Thanh Ly dường như cũng không đơn giản, không chỉ có Mạnh Tri Tuyết và những người khác, ngay cả thành thủ và viện chủ, vẻ bất ngờ trên mặt bọn họ cũng không giống đang giả vờ, mà bản thân Vũ Thanh Ly dường như cũng không nghĩ đến chuyện sẽ như vậy, lại nhìn vẻ mặt của vị trưởng lão của Linh Vụ Tông kia, cùng với ba vị đệ tử thư viện mà ông ta chọn ra, thì cũng không khó đoán ra được, dường như ông ta có ý định làm ra chuyện trước mắt này.

...

...

Dưới đài, sau khi Vũ Thanh Ly chắc chắn rằng tên của mình sẽ không được nêu lên, thế mà lại có chút hồn bay phách lạc.

Trong vô số ánh mắt hoặc kinh ngạc, hoặc khó hiểu ở xung quanh, thân thể hắn ta hơi lung lay, lúc ngẩng đầu nhìn về phía tiên đài, dường như hắn ta thấy được ánh mắt của vị trưởng lão Linh Vụ Tông kia, trái tim càng thêm tuyệt vọng, trên mặt dường như cũng lộ ra một sự tức giận không cam lòng.

Nhưng cuối cùng hắn ta vẫn không hề nói gì, chầm chậm quay người đi ra khỏi đám đông.

-Chuyện này...

Mà ở bên trên tiên đài, các trưởng lão Quận Tông cũng đều ngạc nhiên, có người rất ấn tượng với vị đệ tử họ Vũ này, trước đây còn muốn thu nhận hắn ta, chỉ là người này đã được Linh Vũ Tông coi trọng từ sớm rồi, không thể nào giành giật hắn ta được nữa, bây giờ thấy rõ Linh Vụ Tông lại không tuyển chọn hắn ta, đúng là thấy hơi động lòng, nhưng nghĩ lại một chút, nhìn thấy vẻ mặt không cảm xúc kia của trưởng lão Linh Vụ Tông, suy nghĩ này cũng bay biến.

 

0.12919 sec| 2396.375 kb