-Thủ Sơn Tông có tài cán gì, có thể nhận Phương nhị công tử làm đồ đệ?
Thấy rõ ánh mắt mọi người đều nhìn về phía mình, vị Tiểu Từ tông chủ kia lập tức vội vàng lắc đầu, mau chóng phủ nhận.
Các trưởng lão trên đài đều khẽ thở phào nhẹ nhõm trong lòng, ánh mắt càng khó hiểu nhìn về phía Phương Thốn.
Nếu Thủ Sơn Tông cũng không có nhận ngươi...
-Hắn đã mua lại Thủ Sơn Tông của ta rồi!
Cũng đúng vào lúc này, vị Tiểu Từ tông chủ kia có chút bất đắc dĩ thở dài một tiếng, sau đó mở miệng nói:
-Hôm qua Phương nhị công tử đã đến tìm ta, sau khi trao đổi một phen thì mua lại ba phần mười linh mạc của Thủ Sơn Tông ta, vì thế bây giờ hắn đã là trưởng lão của Thủ Sơn Tông rồi...
-Bốp...
Bất kể là trên đài hay dưới đài đều đột nhiên trở nên lặng ngắt như tờ, giống như bị người đập một gậy lên đầu.
Không biết có bao nhiêu người suýt chút nữa đã rớt con mắt ra ngoài...
...
...
Mua mua mua... Mua lại rồi à?
-Mua… mua Thủ Sơn Tông?
Toàn bộ thư viện bỗng nhiên lập tức trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều như bị bóp cổ.
Trong khoảng thời gian ngắn bọn họ còn cho rằng là mình nghe lầm, nhưng khi nhìn thấy Phương Thốn ngồi vững vàng trên đài, một đám trưởng lão Quận Tông ở xung quanh cũng như thế vẻ mặt dại ra nhìn bộ dáng của hắn, lập tức biết lỗ tai của mình chắc chắn không có vấn đề, cũng chỉ có thể giống như ngu si nhìn về phía trên tiên đài, trong lòng trong đầu chỉ còn lại một vấn đề hiện lên, cái này... Quận Tông cũng có thể bán sao?
Cái trò chơi gì thế, đã nói là sẽ làm đệ tử, sao ngươi lại nhảy thẳng lên lớp vậy?
-Chuyện này... Bái phục!
Người phản ứng lại đầu tiên chính là Hạc Chân Chương ở dưới đài, bỗng nhiên lớn tiếng kêu một câu, sau đó giống như bị mở khóa tĩnh âm, âm thanh xung quanh ầm một tiếng toàn bộ vang lên, không biết bao nhiêu đệ tử đều một trận rầm rầm ồn ào, đủ mọi cách nói khác nhau.
Mạnh Tri Tuyết ở trên đài sửng sốt một lúc lâu mới sực tỉnh lại, muốn cười nhưng nín lại, cuối cùng cũng không nhịn được, vẫn nở nụ cười.
Mà ở bên trên tiên đài, các trưởng lão Quận Tông thì lập tức thảng thốt đồng thời quay đầu nhìn về phía Từ tông chủ nhìn có vẻ chất phát thật thà ngồi bên cạnh Phương Thốn, nếu ánh mắt có thể nói chuyện, vậy lúc này Từ tông chủ chắc chắn đã bị vô số câu chất vấn như tiếng sấm đổ ập lại đây, nhưng cũng may lúc này bọn họ chỉ có thể nhẫn nhịn, cũng cho vị tông chủ trẻ tuổi này một khoảng thời gian rúc đầu giả ngu.
Không chỉ là đệ tử ở bên dưới, ngay cả các vị trưởng lão Quận Tông ở trên đài, còn có hai người viện chủ và thành thủ cũng sửng sốt ngơ ngác suốt cả buổi, trên mặt đều lộ ra vẻ mặt khó thể tin được, chuyện này... Từ nhỏ đến lớn chưa từng nghe thấy còn có thể mua được Quận Tông...
... Không đúng, có vẻ như có thể!
Mười năm trước, Ngô gia Thanh Đồng làm chủ Nhạc Thủy Tông.
Ba mươi năm trước, ngũ đại thế gia của Giang Thủ bắt tay nhau sáng lập ra Vân Hoan Tông...
Những thứ này thật ra đều là một ít thế gia đại tộc mua lại Quận Tông, để biểu hiện mình bồi dưỡng ra nhân tài. Có điều những tin tức này cách mình quá xa, bình thường nhắc đến, luôn cảm thấy đây là chuyện xảy ra ở một thế giới khác, cảm thấy đó chính là sức mạnh mà chỉ có siêu nhiên đại tộc mới có.
Hoặc có lẽ...
Bọn họ dần dần sực tỉnh lại nghĩ ra, thật ra Phương gia Liễu Hồ vốn dĩ cũng là một đại tộc siêu nhiên?
“Không đúng, xem như Thủ Sơn Tông bây giờ đã sa sút như vậy rồi, chỉ còn lại một cái xác không, cũng không dễ dàng mua lại như vậy được...”
“Bao nhiêu thế gia đại tộc lớn thế như vậy, gốc gác thâm hậu, cao thủ như mây, nhưng nếu không có Thần Vương tự mình ký tên lập đạo thần phù, cũng không thể khai tông lập đạo, mà càng nhiều tông môn thế tộc hơn thì cũng không đáng kể, phàm là còn có thể tiếp tục chống đỡ được thì cũng sẽ không xảy ra chuyện bán lập đạo thần phù, Phương nhị công tử lại mua ba phần mười linh mạch của Thủ Sơn Tông, cái này... Cái này cần bỏ ra bao nhiêu bạc chứ?”
Vừa nghĩ đến nhưng lại lắc đầu, không, đây cũng không phải là vấn đề bạc...
Lập đạo thần phù là đại diện cho tư cách lập đạo, càng quan trọng hơn chính là linh mạc bên dưới lập đạo sơn môn!
Bởi vì lập đạo thần phù, theo luật pháp của Đại Hạ, thật ra mỗi một Quận Tông đều thuộc một nửa của tiên điện Đại Hạ, một nửa của chính Quận Tông đó, nói cách khác, Thủ Sơn Tông có thể chống đỡ linh mạch dưới đất của chính mình, chỉ có năm phần mười là của bọn họ, còn năm phần mười còn lại chính là của tiên điện Đại Hạ, mà Phương Thốn trực tiếp mua ba phần mười linh mạch của bọn họ, vậy không phải đồng nghĩa với việc mua lại Thủ Sơn Tông hay sao?
Đại Hạ chiếm năm phần mười linh mạch này của Thủ Sơn Tông, tộc Từ Thị chiếm hai phần, Phương gia lại chiếm ba phần mười rồi.
Đương nhiên, lập đạo thần phù không thể nào mua được, vị trí tông chủ cũng không dễ cướp...
...
...
-Vui thật...
Mà trong vô số ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ, Phương Thốn tỏ ra hờ hững, nhưng đáy lòng thì rất yêu thích những sắc mặt kỳ lạ của những kẻ này.
Đã từ lâu trước kia hắn cũng đã nhận ra rằng, lúc mình vào Quận Tông có thể sẽ gặp phải vấn đề tương tự như vậy...
Bây giờ đúng là quả nhiên gặp được rồi.
Hơn nữa thái độ của Cửu Tiên Tông còn tuyệt tình hơn cả những gì mình đã đoán nữa.
Coi vẻ mặt thái độ, sợ là không chỉ có Cửu Tiên Tông không chọn mình, thậm chí còn đã thương lượng xong với những Quận Tông khác cũng không chọn mình!
Thật sự là muốn triệt để tuyệt đường mình vào Quận Tông hay sao?
Chỉ tiếc là, ngoại trừ ở một vài trường hợp hoặc là hành vi đặc thù nào đó, mình cũng không thích quá bị động!
Ai nói muốn vào Quận Tông thì nhất định phải được trưởng lão lựa chọn chứ?
Trong lòng nghĩ như vậy, hắn ngắm nhìn khắp nơi, ổn định rối loạn ở xung quanh, cười nói:
-Một chút việc nhỏ thôi mà, hà tất phải kinh loạn như vậy, bây giờ các đệ tử vẫn còn chờ ở dưới đài, sao những trưởng lão như chúng ta không chiếu cố bọn họ trước tiên mà lại bàn về chuyện khác chứ?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo