-Phương nhị công tử...

Trong lòng đang ngạc nhiên nghi ngờ, vị Cát trưởng lão này đã cướp lời trước, trước tiên gọi một tiếng, sau đó mới cười ha hả, nói:

-Tài danh của Phương nhị công tử, lão phu có ở quận Thanh Giang cũng đã nghe thấy nhiều, thật sự kinh diễm, không thua gì anh ngươi, ha ha, nếu không phải những năm gần đây, công pháp tu hành của Cửu Tiên Tông ta thay đổi thật lớn, đệ tử bồi dưỡng ra được cũng không giống như xưa, thì cho dù bằng bất cứ giá nào cũng phải thu Phương nhị công tử làm môn hạ...

Lúc nói xong thì lại cười ha hả lên, nhìn Phương Thốn nói:

-Phải rồi, trước đó ta đã nghe người ta nói, triều ca bây giờ, tiên đế hạ lệnh thiết lập Đại Hạ đạo quán, thu nhận kỳ tài thiên hạ, bồi dưỡng ra trụ cột cho Đại Hạ, Phương nhị công tử thiên phú cỡ này, không tính qua đó sao?

Vừa nói vừa vuốt chòm râu, than thở:

-Thiên phú cỡ này, cũng chỉ có tới đạo quán mới xem như là không đi sai đường!

...

...

Mọi người nghe xong lời này, nhất thời vẻ mặt trở nên vô cùng đặc sắc.

Cát trưởng lão có thể được Cửu Tiên Tông phái đi lựa chọn đệ tử thật sự là có lý do của nó.

Bây giờ chỉ đơn giản là một câu nói đã nói ra tận mấy tầng ý tứ, mỗi người đều nghe rất thích thú.

Nếu Phương nhị công tử thật sự muốn tới trước mặt mọi người cầu xin, phỏng chừng trong lòng sẽ vô cùng khó xử, sao còn có thể nói ra được nữa đây...

-Ha ha, tiền bối quá khen vãn bối rối!

Phương Thốn cũng không biết có nghe ra được hàm ý ngoài câu nói của Cát trưởng lão hay không, chỉ khe khẽ cười, nói:

-Việc của Đại Hạ đạo quán, cũng không có người nào đến thông báo với vãn bối, sao có thể là nơi mà loại người như ta có thể đi tới được chứ, còn về Cửu Tiên Tông... Đây trái lại cũng là lời nói thật!

Hắn nói xong khe khẽ lắc đầu, nói:

-Năm đó huynh trưởng ta cũng rất hối hận khi gia nhập Cửu Tiên Tông!

-Bốp!

Vốn dĩ vị Cát trưởng lão kia hi vọng có thể mượn câu này chặn lời cầu xin của Phương Thốn trước mặt mọi người, nhưng vạn vạn không ngờ tới rằng Phương Thốn lại thuận thế đáp lại một câu như vậy, hắn nói tiên sư Phương Xích hối hận khi vào Cửu Tiên Tông, lời này… là có ý gì chứ?

Sắc mặt của những đệ tử ở bên dưới cũng đã trở nên vô cùng đặc sắc.

Chuyện tiên sư Phương Xích xuất thân Cửu Tiên Tông đã là chuyện đáng để tự hào khoe khoang nhất trong suốt nhiều năm qua của Cửu Tiên Tông.

Người đời nhắc đến tiên sư Phương Xích, tất sẽ nhắc đến Cửu Tiên Tông, mà đệ tử của Cửu Tiên Tông nhắc về tông môn của mình, ắt cũng sẽ nhắc về tiên sư Phương Xích, nguyên nhân chính là vì có một tiên sư như thế ở đó, tên gọi của Cửu Tiên Tông đừng nói là ở quận Thanh Giang, cho dù là đưa tầm mắt ra nhìn khắp cả Đại Hạ, tiếng tăm này cũng thuộc hàng cao nhất.

Nhưng hôm nay, Phương nhị công tử lại còn nói tiên sư Phương Xích hối hận vào Cửu Tiên Tông?

Vậy tại sao lại hối hận?

Bởi vì những thứ Cửu Tiên Tông dạy không đủ thâm sâu, hay là bởi vì phong cách làm việc của Cửu Tiên Tông chưa đủ tốt?

Quá dễ dàng khiến người ta liên tưởng rồi...

"Tiểu tử này muốn hủy danh tiếng của Cửu Tiên Tông ta sao…"

Sắc mặt Cát trưởng lão khó coi, chỉ hận không thể bóp cổ Phương Thốn hỏi hắn: Huynh trưởng ngươi đã nói những lời này vào lúc nào?

Nhưng cố tình ông ta lại ngại mặt mũi thân phận, lúc này cũng không thể tranh luận với hắn được.

Người ta thuận miệng nói một câu năm nào đó tháng nào đó ngày nào đó âm thầm nói về mình, bản thân cũng không tiện phản bác...

Mà lúc sắc mặt của Cát trưởng lão dần dần trở nên khó coi, Phương Thốn không hề có ý xuống đài, trái lại là tiểu hồ nữ lỗ tai nhọn nhọn, đuôi lông xù xù đã chạy đến dưới đài, cố gắng nhấc một chiếc ghế còn lớn hơn cả cơ thể của nàng ta nhảy lên tiên đài, sau đó một hơi đem đến trước mặt Phương Thốn, lúc đặt ghế xuống còn liếc mắt nhìn về phía thành thủ một cái, ra hiệu cho ông ta tránh sang một bên nhường chỗ.

Cái mẹ kiếp, không những lên đài mà lại còn muốn ngồi xuống?

Mọi người đều không biết nên nói cái gì cho phải, trong lòng vô cùng ngạc nhiên...

-Phương nhị công tử, bây giờ chính là thời gian Quận Tông ta chọn đồ đệ, ngươi ngồi lên đài này là có ý gì?

Sắc mặt Cát trưởng lão khó chịu, nói chuyện cũng có hơi thẳng thừng.

Phương Thốn không vội trả lời ông ta, mà lại vững vàng ngồi xuống, còn cầm lấy chén trà để trên cái bàn ở bên cạnh mà thành thủ chưa kịp uống, nhẹ nhàng thổi lá trà, chậm rãi uống một ngụm, bỏ xuống xong mới nhẹ giọng nói:

-Bản công tử lên đài, tất nhiên là phù hợp với quy củ!

-Ngươi!

Sắc mặt của Cát trưởng lão nhất thời trở nên hơi khó coi, trong lòng nhắc nhở bản thân một vạn lần, không nên chọc tới Phương gia Liễu Hồ.

Nhưng vẫn theo bản năng nhìn sang các trưởng lão khác, chẳng lẽ là những tông môn này có người đã thu nhận vị Phương nhị công tử này sao?

Các vị trưởng lão Quận Tông nhìn nhau, lập tức không chút biến sắc lắc đầu, nghĩ thầm đã sớm là chuyện ngầm hiểu trong lòng, ai lại làm ra cái sai lầm lớn tầm cỡ thiên hạ này chứ, Cát trưởng lão cũng cảm thấy những trưởng lão Quận Tông này hẳn sẽ không có lá gan lớn như vậy, trong lòng nghi ngờ nhìn về phía bên cạnh Phương Thốn, chỉ thấy lúc này hắn đã ngồi yên vào chỗ, vừa khéo là ở bên cạnh Tiểu Từ tông chủ của Thủ Sơn Tông, lông mày không khỏi từ từ nhíu lại.

-Tiểu Từ tông chủ, chẳng lẽ Thủ Sơn Tông đã thu nhận Phương nhị công tử làm đồ đệ sao?

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của các trưởng lão Quận Tông ở xung quanh đều nhìn lại về phía của Phương Thốn và Tiểu Từ tông chủ.

Trong mỗi một ánh mắt đều toát lên một chút kinh ngạc.

Quy tắc thu đồ đệ của Thủ Sơn Tông, hoặc nói mục đích, thì ai ai cũng hiểu, chẳng lẽ nói vị Phương nhị công tử này quả nhiên là biết mình vô vọng gia nhập Cửu Tiên Tông cho nên lùi lại cầu viện người khác, nghĩ trăm phương ngàn kế xin bái nhập Thủ Sơn Tông, tốt xấu gì trước cũng phải xin xuất thân một Quận Tông rồi nói tiếp chứ?

Chỉ là như vậy, Thủ Sơn Tông không phải không thèm để ý tới lời của lão tiên sinh sao?

 

0.12483 sec| 2412.195 kb