Bởi vì người cuối cùng nhìn thấy Lam Sương tiên sinh, là mình!

Mà bởi vì nhìn thấy Lam Sương tiên sinh, bị hại đến mức đầu tóc bạc trắng, cũng là mình.

Cho nên, chỉ cần mình thừa nhận lúc đó bị người ta đoạt xá, như vậy thì chuyện này cũng như ván đã đóng thuyền, bằng chứng như núi.

Bọn họ vội vã muốn định tội Lam Sương tiên sinh như vậy là vì muốn cắt đứt liên hệ giữa Lam Sương và lão viện chủ của thư viện, muốn cho người ngoài biết người luyện Nhân Đan là giáo viên Lam Sương của thư viện, chứ không liên tưởng gì đến lão viện chủ thư viện nữa. Nếu chỉ là Lam Sương tiên sinh, trách nhiệm của bọn họ sẽ không lớn, nhưng nếu liên lụy đến cả lão viện chủ, thì hai người họ chắc chắn sẽ chịu tội lớn.

Nhưng hết lần này đến lần khác, bọn họ không ngờ, Phương Thốn lại phủ nhận...

Chuyện này khiến bọn họ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan: Bọn họ vừa đẩy mạnh chuyện Lam Sương đoạt xá học sinh, trộm cướp Nhân Đan, lại vừa muốn thúc giục Phương Thốn đổi giọng chứng thực chuyện này. Chỉ có điều, vì thân phận của Phương Thốn, bọn họ không dám làm bừa, cho nên chỉ có thể dùng cách không nặng không nhẹ này để ám chỉ cho hắn biết.

Hắn có thể nói chuyện này ra, dù sao đoạt xá cũng là hành vi rất...

Nhưng, tại sao hắn phải làm vậy?

Luyện nhân đan liên quan đến 600 mạng người, hắn sẽ không che giấu gì cả.

Nhưng đoạt xá liên quan đến chính bản thân hắn, cho nên hắn thích làm thế nào thì làm.

...

-Phương nhị công tử, hay là ngươi đi tìm tọa sư của thư viện đi, nói rõ tình hình...

Mạnh Tri Tuyết cẩn thận, do dự khuyên bảo.

-Không cần!

Phương Thốn bình tĩnh lắc đầu, thu lại cuốn sổ có lời phê kia:

-Để xem xem bọn họ có dám tới tìm ta hay không!

...

Ôm suy nghĩ này, rồi lại nghĩ đến chuyện hôm nay, lòng Phương Thốn vô cùng bình tĩnh.

Rõ ràng hôm nay, toàn bộ thư viện, hoặc là cả thành Liễu Hồ đều đang quan tâm chuyện này, nhưng hắn không hề để trong lòng.

Sáng sớm hôm sau, hắn vẫn đến thư viện như thường lệ, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Bên ngoài buồng xe, có thể nghe được không ít người đang bình luận, thậm chí có thể cảm nhận được rất nhiều ánh mắt đồng cảm nhìn về phía buồng xe của mình, tất cả đều là bách tính của thành Liễu Hồ. Hôm qua sau khi Phương Thốn xuất hiện ở thư viện Bạch Sương, chuyện Phương Thốn bị tổn hại căn cơ cũng được chứng thực, bắt đầu lan truyền trong thành Liễu Hồ, biến thành các lời đồn đại, cảm khái, than tiếc...

-Haiz, Phương gia sẽ không xui xẻo như vậy chứ...

-Phương gia đại công tử, còn trẻ như vậy đã bị hủy, Phương nhị công tử lại gặp phải khó khăn như thế...

-Haiz, Phương gia vốn tốt bụng, sao hết lần này tới lần khác lại xui xẻo như vậy chứ?

-...

-...

Nghe những tiếng nói kia, Phương Thốn trầm mặc một lúc lâu, sau đó cũng chỉ cười nhạt.

Lúc hắn đang nghĩ những chuyện đó, lại chợt cảm thấy âm thanh xung quanh bỗng càng ngày càng ồn ào.

-Công tử...

Giọng nói của Tiểu Thanh Liễu vang lên, khẩn trương vô cùng.

Tim Phương Thốn lạnh đi, chậm rãi vén màn xe lên, liền thấy xe ngựa đã chạy tới trước cửa thành Liễu Hồ. Ra khỏi thành, đi qua con đường nhỏ là sẽ đến thư viện Bạch Sương, nhưng mà hôm nay xe ngựa đã dừng lại, bởi vì có người ngăn ở phía trước.

Lão Triều!

Trước đây Nhân Đan bị phát hiện ở Hắc Thủy Trại, Thôn Hải Bang phải chịu tai họa ngập đầu, chết thì chết, trốn thì trốn. Trại thổ phỉ hoành hành bao nhiêu năm ở thành Liễu Hồ cũng bị người ta nhổ tận gốc, nguyên nhân chính là vì dính vào Nhân Đan ở Thôn Hải Bang, đến cả lão Triều cũng chỉ có thể chạy trối chết. Thành chủ đang truy nã lão ta, cho dù trong giang hồ cũng phát lệnh truy nã lão...

Thậm chí còn có lời đồn là hôm nay thành Liễu Hồ như rắn mất đầu, đã có ước định là chỉ cần có thể giết được lão Triều là có thể trở thành đại đương gia của thành Liễu Hồ. Chỉ có điều, sau khi Hắc Thủy Trại bị hủy diệt, lão Triều liền hoàn toàn biến mất, chẳng biết đi đâu.

Không ngờ, hôm nay lão ta lại xuất hiện ở cửa thành.

Trông lão ta lúc này có chút chật vật, trên người mặc một chiếc áo ngắn bằng vải thô, bên ngoài khoác một cái khôi giáp màu đen, phía sau lưng là hai thanh đại đao. Quanh người lão là từng đạo hắc khí quẩn quanh như xích sắt, khiến cả người lão trông có vẻ hung ác bức người, đằng đằng sát khí, trên đỉnh đầu, hắc khí ngưng tụ như một đám mây đen.

-Người Phương gia, đều đáng chết!

Đứng trên đường lớn, lão Triều tỏa ra khí thế hung ác, dọa bách tính xung quanh chạy xa. Thậm chí có người còn chạy vào nhà đóng sập cửa lại, sau đó nhìn xuyên qua cửa sổ. Cả đường cái thoáng chốc vắng lặng, chỉ còn lại xe ngựa của Phương gia.

Vẻ mặt lão Triều rất kỳ quái, có vẻ đầy sát khí, nhưng ánh mắt lại dại ra.

Lão ta cắn chặt hàm răng, chậm rãi đi về phía trước, quát lớn:

-Trước đây, Phương gia lão đại vong ân phụ nghĩa, hủy đi thanh danh của chủ nhân, hôm nay, Phương gia lão nhị cũng vong ân phụ nghĩa, dám giết chủ nhân. Phàm là người có ân với Phương gia các ngươi, các ngươi đều muốn hại chết, vậy tại sao người của Phương gia các ngươi lại được sống? Hôm nay, ta sẽ vì chủ nhân, đòi lại mạng từ Phương gia các ngươi...

-Bịch bịch!

Lão ta vừa nói chuyện, vừa hằm hằm lao về phía trước. Một bước đạp xuống, đường đá xanh đều bị lão ta giẫm nát bấy.

-Ám sát ngay trên đường lớn, không muốn sống nữa hay sao?

Tiểu Thanh Liễu ngồi phía trước xe ngựa thấp giọng quát, nhìn chằm chặp lão Triều.

-Muốn chết?

Lão Triều bỗng nhiên cười phá lên:

-Một bụi cỏ trên giang hồ như ta có thể đổi lấy Phương gia tuyệt hậu, không lỗ!

Trong tiếng hét vang, lão ta bước nhanh, rút đao ra, hung hăng lao về phía trước.

Tiểu Thanh Liễu nhìn thấy khí thế hung ác đó của lão Triều, sắc mặt cũng đại biến. Bỗng nhiên, hắn khẽ động dây cương, hai con ngựa kéo xe bỗng chốc sinh ra khí lực kinh người, vội vã lao vào ngõ hẻm bên cạnh.

 

0.33369 sec| 2405.125 kb