Giá họa cho Thanh Hồ Sơn thì được lợi nhất chính là người luyện yêu đan, mà không phải là Lam Sương tiên sinh.

Nhưng do chuyện Nhân Đan càng ngày càng rầm rộ, cuối cùng vượt ra khỏi tầm nắm của bọn họ.

Nhất là sự hỗn loạn này của thành Liễu Hồ đã khiến quận tông và quận trưởng phía trên để ý, hai người bọn họ cũng sợ cho nên cuối cùng bọn họ quyết định chủ động giao Lam Sương tiên sinh ra để mau chóng ổn định lại chuyện này…

Có lẽ lúc ấy Lam Sương tiên sinh đã dự liệu được kết quả này, cho nên ông ta mới… buông tha cho mình sao?

Cho tới hôm nay, Phương Thốn vẫn không nhớ rõ tình hình lúc Lam Sương tiên sinh đoạt xá mình.

Lúc tìm kiếm Nhân Tiêu, vốn hắn không định tự vạch trần thân phận đối phương, nhưng bởi vì quá ngạc nhiên với chuyện người luyện Nhân Đan lại là Lam Sương tiên sinh cho nên mới quyết định đích thân tới gặp ông ta. Lúc đi tới đó, hắn đã chuẩn bị kỹ càng, biết cho dù Lam Sương tiên sinh làm gì thì sẽ đều không thể gây thương tổn cho mình, nhưng cuối cùng, điều khiến hắn kinh ngạc là hành vi của Lam Sương tiên sinh vô cùng quái dị…

Ông ta truyền thụ luyện pháp Nguyệt Hoa Thân của Cửu Tiên Tông cho mình để tăng khả năng đoạt xá thành công. Nhưng trên thực tế, lúc ông ta đang khơi dậy Tiên Thiên chi khí tinh thuần giữa kinh mạch cũng đã có thể nhận ra được thứ mình tu luyện không phải là Nguyệt Hoa Thân. Dưới tình huống này mà ông ta đoạt xá mình thì chính là chui vào chỗ chết, mà nếu ông ta muốn thu tay lại thì hoàn toàn vẫn kịp…

Nhưng ông ta lại không làm thế!

Khi đó Nhân Đan đã ở trong tay ông ta, ông ta hoàn toàn có thể ăn vào rồi lại đoạt xá…

Nhưng ông ta cũng không làm thế!

Dưới tình hình đó mà đoạt xá…

Trong đầu Phương Thốn đã nghĩ đến những hình ảnh trong kiếp trước, lúc bị một loạt súng chỉ vào, vẫn muốn nhấc súng chỉ vào người đối thủ!

Vốn dĩ hắn cũng không rõ tại sao Lam Sương tiên sinh lại làm như thế.

Nhưng bây giờ nghe thấy Mạnh Tri Tuyết nói thì hắn đã lý giải được chuyện xảy ra lúc đó, cũng đã hiểu.

Thật ra lúc đó cho dù mình có đi tìm Lam Sương tiên sinh hay không thì thứ chờ đợi ông ta vẫn chỉ là con đường chết.

Lúc mình tới gặp ông ta thông qua trùng cổ thì mấy người Mạnh Tri Tuyết cũng đã phát hiện ra sơ hở của ông ta thông qua tài liệu, lúc đó Lam Sương tiên sinh đã nhận ra mình đã bị nhận ra, cho nên lúc đó ông ta mới có thể nói những người ở bên ông ta đã không còn nữa. Bởi vì Linh Tú giáo viên giúp ông ta luyện Nhân Đan đã chết, lão Triều bỏ trốn, viện chủ và thành thủ cũng đã quyết định hoàn toàn vứt bỏ ông ta…

Cho nên, nếu nói cái lúc đó ông ta muốn đoạt xá thì chi bằng nói ông ta vốn đang cầu xin cái chết…

Chậm rãi nghĩ đến những việc này, khóe miệng Phương Thốn khẽ nhếch lên, hắn vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt của Lam Sương tiên sinh lúc truyền pháp môn tu luyện Cửu Hoa Thân của Cửu Tiên Tông, có thể thấy được, khi đó ông ta vô cùng rầu rĩ. Lúc đó hắn cứ tưởng ông ta rầu rĩ là vì sau khi truyền pháp môn này cho mình thì có thể ông ta sẽ bị Cửu Tiên Tông chỉ trích và trừng phạt. Nhưng tới khi có kết cục cuối cùng này, hắn mới nhận ra, thì ra lúc ấy ông ta rầu rĩ là vì trong lòng đang có một vài quyết định khó khăn…

Hoặc là nói cho đến cuối cùng, ông ta vẫn đang quyết định.

Nếu như ông ta đạt được Nhân Đan thì ông ta không cần đoạt xá mình, mà thật ra nếu như ông ta quyết định đoạt xá mình thì cũng không cần Nhân Đan nữa. Chính vì phải lựa chọn vấn đề này, cho nên lúc Hắc Thủy Trại bị hủy diệt, biết rõ nếu cầm lại Nhân Đan thì vô cùng nguy hiểm, nhưng ông ta vẫn cầm về. Ông ta cầm lại Nhân Đan có lẽ là bởi vì có Nhân Đan thì không cần phải nghĩ tới chuyện đoạt xá mình nữa…

… Mà mình thì lại mượn chuyện ông ta luyện Nhân Đan để tìm được ông ta!

Cần gì phải thế chứ, rõ ràng ngươi chỉ là một người xấu, sao vẫn cứ…

-Ta… ta không rõ…

Trông thấy Phương Thốn trầm ngâm, Mạnh Tri Tuyết cũng không biết nói gì, nàng ta nhìn thấy những sợi tóc bạc trên đầu Phương Thốn thì hơi chua xót, hốc mắt hình như còn ửng đỏ hiếm thấy, khẽ nói:

-Phương nhị công tử, rõ ràng… rõ ràng ngươi làm nhiều chuyện tốt như vậy mà tại sao ngươi lại bị thương chứ, ngươi… Bây giờ trong thành cũng đang nói, ngươi đã bị đoạt xá, đả thương căn cơ…

-Hử?

Phương Thốn không ngờ Mạnh Tri Tuyết cũng sẽ có thái độ dịu dàng như thế này, hắn lại cảm thấy rất buồn cười.

Một lát sau, hắn mới khẽ nói:

-Ta không sao!

-Ngươi yên tâm…

Mạnh Tri Tuyết nhẹ bước lên mấy bước, nhìn Phương Thốn rồi nhẹ nhàng nói:

-Ta đã gửi thư cho người trong nhà, xin được một viên thần đan cho ngươi để đền bù căn cơ đã bị hao tổn, chắc là chẳng mấy chốc sẽ được đưa tới, đến lúc đó ngươi sẽ giống như người có thiên tư cao nhất của thư viện Bạch Sương!

-Thần đan?

Phương Thốn kinh ngạc nhìn Mạnh Tri Tuyết một chút, thầm cười trong lòng, thứ này không phải ai cũng có thể tiếp xúc được đâu…

Đan phân thành linh đan, bảo đan, thần đan, tiên đan…

Sợ là phần lớn luyện sí khĩ trong thành Liễu Hồ ngay cả thần đan có hình dạng như thế nào cũng không biết mà Mạnh Tri Tuyết lại có thể xin được?

-Không cần đến lúc đó…

Ngược lại tâm trạng hắn lại rất vui sướng, Phương Thốn cười đứng lên và nói:

-Hiện tại ta chính là người có thiên tư cao nhất thư viện Bạch Sương!

Đương nhiên là Mạnh Tri Tuyết không tin lời này, nhưng thấy tâm trạng của Phương Thốn đã tốt hơn nên cũng yên tâm, khẽ gật đầu cười nói:

-Ngươi vẫn luôn là người có thiên tư cao nhất, có lẽ người khác không biết, nhưng ta biết, trên đời này không có người nào có thiên tư cao hơn ngươi, thông minh hơn ngươi!

-Ngươi nói quá quá rồi!

Phương Thốn quay đầu nhìn nàng ta rồi nói:

-Ta cùng lắm chỉ là… một trong những người có thiên tư cao nhất trên đời thôi!

Hốc mắt Mạnh Tri Tuyết vẫn đang đỏ, cũng phối hợp gật đầu một cái.

Phương Thốn cười nói:

-Hôm nay ở lại ăn cơm đi!

 

1.47427 sec| 2403.633 kb