Trong Lam Sương Đình không còn giáo viên nào nữa, Phương Thốn bình tĩnh ngồi một ngày.

Giáo viên bình thường vẫn dạy dỗ mình bỗng nhiên biến thành tà tu muốn đoạt xá người khác, mà đồng song thiên tư tuyệt đỉnh trước đây cũng biến thành thiếu niên tóc bạc trắng, tổn thương căn cơ. Đối với chúng học sinh ở Lam Sương Đình mà nói, chuyện này ít nhiều cũng khó có thể khiến người ta chấp nhận được. Chỉ có điều, cũng may là lúc này ai cũng có việc phải làm, cho nên dù trong lòng khiếp sợ đến đâu, cảm thấy đáng tiếc thế nào thì cũng phải chú ý đến bài vở của mình. Cũng may bọn họ đã tu hành ở Lam Sương Đình hơn hai năm, có thể tự học được, có giáo viên hay không cũng không quan trọng.

Lúc này bọn họ đều lo lắng đến kỳ hạn ba năm ở thư viện, điều lo lắng nhất đương nhiên là không biết chuyện xấu của giáo viên nhà mình có ảnh hưởng gì đến sự tính toán của các trưởng lão Quận Tông đối với mình hay không.

Tất nhiên trong thư viện cũng có không ít người lén nhìn sang Phương Thốn, nói mấy câu khuyên nhủ.

Hạc Chân Chương cẩn thận đi qua nói chuyện với Phương Thốn, định rủ hắn đến Lưu Nguyệt Lầu ngồi một chút, nhưng nhìn Phương Thốn tuy sắc mặt bình thản, nhưng tinh thần không ổn lắm, hắn ta cũng không dám nói ra miệng. Mà Mộng Tình Nhi, Nhiếp Toàn, thậm chí Vũ Thanh Ly gương mặt hung ác giống hệt người xấu cũng dạo qua Lam Sương Đình một vòng, muốn an ủi người nào đó.

Lời nói của Mộng Tình Nhi vẫn khá xuôi tai:

-Tóc trắng, trông lại đẹp trai hơn ấy chứ...

Phương Thốn cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ.

Người qua đây nhìn hắn có rất nhiều, có một số người là nghe nói Phương Thốn đầu tóc bạc trắng nên qua xem, cũng có người là tới an ủi. Nhưng chung quy thì chẳng nói chuyện gì. Trong lúc lơ đãng, Phương Thốn thoáng nhìn thấy bóng dáng của Thân Thời Minh và biểu huynh Tào Xương của mình. Cũng không biết vẻ đồng cảm trên mặt họ là phát ra từ nội tâm hay là vì đang hả hê trên nỗi đau của người khác nữa.

-Tuy rằng ta cũng muốn hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, nhưng thế này quá nhanh rồi thì phải...

Phương Thốn cảm thán, cũng chẳng muốn để tâm đến những chuyện đó nữa.

-Phương nhị công tử, đây là lời bình của thư viện và thư tiến cử giành cho ngươi...

Mạnh Tri Tuyết đưa cho Phương Thốn một chiếc hộp gỗ hẹp dài màu tím, bên trong là một cuốn sổ bằng lụa.

Phương Thốn mở sổ lụa ra, vừa nhìn đã thấy lời phê của giáo viên, chữ viết chính là kiểu chữ Khải mà Lam Sương tiên sinh am hiểu nhất.

Thiên tư: Thượng giai

Căn cơ: Thượng giai

Tu vi: Thượng giai

...

...

Cái cuối cùng là phẩm hạnh thì lại trống không.

Nhìn cuốn sổ này, trong lòng Phương Thốn cũng sinh ra một loại cảm giác cực kỳ quái lạ.

Học sinh thư viện, sau kỳ hạn ba năm đều cần phải lấy được lời phê của giáo viên, đây cũng chính là thư tiến cử, cho dù đến Quận Tông, hay là vào thành phục vụ, hoặc muốn làm một tên gác đêm trong cung điện cũng cần một phong thư tiến cử như thế này. Sau khi chuyện của Lam Sương tiên sinh xảy ra, toàn bộ động phủ của ông ta đã bị lục soát mấy lần, tất cả vật phẩm đều bị niêm phong cất vào kho, nhưng lời phê giành cho các học sinh thì lại được giữ lại.

Dù sao thì đúng là ông ta đã dạy dỗ đám học sinh ở Lam Sương Đình rất lâu, hơn nữa bên ngoài, ông ta vẫn là giáo viên của thư viện, những lời phê này của ông ta vẫn có công dụng. Lời phê của những học sinh khác đều đã có, chỉ có Phương Thốn vào thư viện muộn, lời phê mới được viết gần đây, gần như có thể cảm nhận được nét mực còn chưa khô.

-Tiên sinh thổi phồng ta lên rồi...

Phương Thốn nhìn, không khỏi hơi xúc động.

Thiên tư và căn cơ của mình, thậm chí gia thế đều là thượng giai, cái này không còn gì để nói.

Nhưng tu vi của mình hôm nay mới chỉ là Luyện Tức cao giai, Lam Sương tiên sinh lại phê là "thượng giai", có phải là buồn cười không.

Hoặc là Lam Sương tiên sinh cho rằng, sau một năm nữa, tu vi của mình có thể vượt xa người khác?

Nghĩ như vậy, Phương Thốn lại nhìn về phía cột "phẩm hạnh" ở cuối cùng.

Trống không!

Phương Thốn không khỏi thở dài:

-Ý của tiên sinh là mình không xứng với lời phê này, hay là có ý gì khác?

Suy ngẫm một lúc lâu, Phương Thốn cất cuốn sổ đi.

Chuyện đến bây giờ, đến hắn cũng không biết bình luận về vị tiên sinh này thế nào nữa...

-Phương nhị công tử, tuy gần nửa năm nữa chúng ta mới rời khỏi thư viện, nhưng một số trưởng lão Quận Tông và Quận Thủ đã bắt đầu chú ý đến học sinh của thư viện rồi. Cột phẩm hạnh của ngươi trống không, Lam Sương tiên sinh lại không ở đây, chúng ta cũng không biết nên tìm ai điền lên đó giúp ngươi cả. Nhưng mà ngươi có thể đến Hành Tri Viện, lập nhiều công đức một chút, bởi vì ta nghe nói...

Mạnh Tri Tuyết cắn môi một cái, nhỏ giọng nói:

-Bởi vì trước đó ngươi không chịu nói ra chuyện Lam Sương tiên sinh đoạt xá, cho nên... cho nên trong thư viện có một số lão tọa sư nghĩ rằng ngươi làm việc lỗ mãng, cho nên không thể điền lên cột phẩm hạnh... quá tốt cho ngươi được...

Mạnh Tri Tuyết ở một bên, cẩn thận khuyên Phương Thốn.

-Nguyên nhân là vì phẩm hạnh của ta còn thiếu sót sao?

Phương Thốn nghe Mạnh Tri Tuyết nói vậy, vẻ mặt hơi lạnh đi, quay đầu nhìn nàng một cái.

Nhìn ánh mắt của Phương Thốn, Mạnh Tri Tuyết cảm thấy hơi xấu hổ, không dám ngẩng đầu lên.

Có điều sự bất mãn trong lòng Phương Thốn, không phải là vì nàng.

-Ha ha, phẩm hạnh thiếu sót...

Nét mặt Phương Thốn lộ ra nụ cười lạnh.

Đến lúc này, cuối cùng hắn cũng hiểu được suy nghĩ trong lòng Thành chủ và Viện chủ.

Hai người này đang rất vội vã muốn định tội Lam Sương tiên sinh...

Trên thực tế, bọn họ lục soát động phủ của Lam Sương tiên sinh ra viên Nhân Đan kia cũng đủ để định tội ông ta rồi. Chỉ có điều, dù sao cũng chỉ có một viên Nhân Đan, cùng với một số vết tích trên hồ sơ cũng quá ít. Đến lúc báo lên Quận Phủ thì sợ là vẫn sẽ khiến bên trên nghi ngờ, nếu lúc đó có mình đứng ra làm chứng thì sẽ thuyết phục hơn nhiều.

 

0.09516 sec| 2406.102 kb