-Làm tiên sinh của ngươi, ta sẽ nói cho ngươi biết, luyện Nhân Đan chính là tội trọng lớn nhất của luyện khí sĩ. Một khi bị phát hiện, người người oán trách, quỷ thần căm hận, chính là thân thiết nhất cũng có thể giết, ai biết mà không báo hoặc bao che thì thì tội nặng như nhau.
Vẻ mặt của Phương Thốn thoáng hiện lên vẻ nghiêm trọng và có chút bi thương.
Hắn nhìn ánh mắt của Lam Sương tiên sinh, mạnh mẽ khống chế thân thể có chút cứng ngắc của mình, đứng dậy, hành lễ.
-Tạ ơn tiên sinh đã dạy ta.
…
Trong thư viện, không biết khi nào từng làn sương mù bay lên.
Nhất là ba cây dương liễu lớn trước cửa động, sương mù này càng quanh quẩn không tan, tựa như một bức màn che trước cửa động, cũng che khuất người bên cạnh bàn, Lam Sương tiên sinh ở trong sương mù, khuôn mặt của ông ta dường như có chút mờ mịt, mà giọng nói của ông ta xuyên qua sương mù bay bổng âm u, không hiểu sao lại mang đến cho người ta một cảm giác thấp thỏm.
-Ta lấy thân phận tiên sinh trả lời ngươi, hiện tại lại muốn lấy thân phận một vị lão nhân tới hỏi ngươi…
Ông ta vẫn bình tĩnh nhìn Phương Thốn, nhưng lại khiến người ta cảm thấy như trở thành một con người khác. Xuyên qua lớp sương mù kia, Phương Thốn mơ hồ cảm thấy thứ hắn nhìn thấy không còn là một tiên sinh nho nhã thích mặc lam bào nữa, mà là một khuôn mặt già nua âm trầm.
-Ta có phải một tiên sinh tốt không?
Phương Thốn nghe giọng nói này thì im lặng hồi lâu, trả lời
-Có.
Giọng nói già nua kia quanh quẩn trong sương mù:
-Ta đã dạy học trong thư viện sáu mươi tư năm, dạy không biết bao nhiêu học sinh, công đức đã đủ lớn chưa?
Phương Thốn trả lời:
-Lớn!
Tình huống dần dần trở nên lạnh lẽo, dường như không ngừng có những lời giễu cợt:
-Nếu ta đã đào tạo không biết bao nhiêu học trò tài giỏi cho Đại Hạ này, cho thế gian này, ta đã lập vô số công lao, sau này nếu ta còn sống sẽ dạy thêm nhiều học sinh nữa, sẽ bồi dưỡng thêm nhiều luyện khí sĩ có ích cho dân chúng hơn nữa, cống hiến của ta còn nhiều hơn tất cả những người ở Liễu Hồ này…
-Một khi đã như vậy, ta chỉ bắt vài tên lưu dân sống chết cũng chẳng ai quan tâm để luyện đan kéo dài mạng sống, vậy có gì là sai chứ?
Nghe Lam Sương tiên sinh nói, Phương Thốn ngồi lẳng lặng, không cách nào hình dung biểu tình của ông ta lúc này, cách lớp khí, có thể nhìn ra lúc này ông ta có vẻ vô cùng bình tĩnh, thế nhưng trong sự an tĩnh dường như có một sự hụt hẫng khó tả.
-Ngươi không nên một mình tới tìm ta!
Mà ở trước bàn đá, Lam Sương tiên sinh xé xiêm y ra, lúc này mới có thể thấy được, ông ta thoạt nhìn phiêu dật xuất trần, phong thần tuấn lãng, nhưng trên ngực ông ta đã mọc đầy mụn độc, thoạt nhìn dày đặc đáng sợ, khó trách bình thường trên người ông ta luôn có mùi thơm thoang thoảng, trước Phương Thốn còn tưởng rằng ông ta là một luyện khí sĩ ưu nhã ý tứ, nhưng có thể ông ta chỉ là vì che giấu mùi hôi trên người.
Phương Thốn vẫn không trả lời ông ta, mà ông ta cũng không chờ Phương Thốn trả lời.
Ông ta chỉ như trút ra những lời giận dữ xen lẫn với sự tức giận vô tận, đồng thời cả người tựa hồ cũng có vẻ hơi điên cuồng và yêu tà, có lẽ là sương mù xung quanh dày đặc che lấp đi, lại có lẽ là ông ta quá mức điên cuồng, cho nên khí tức trên thân bốc lên lại có thể làm cả người ông ta đều trở nên hơi mơ hồ, phảng phất như có một bóng đen phá xác ra, trải ra ở giữa không trung.
Bóng đen kia mơ hồ hiện ra hình dạng một lão già, nhìn âm u mà quỷ dị, biến hóa không ngừng, chỉ có hai mắt màu đỏ tươi đáng sợ.
-Nhục thân của ta đây tuy đã sắp khô héo, nhưng tu vi của ta vẫn cao hơn ngươi…
-Ta không biết trước khi ngươi tới đã bố trí cái gì, nhưng ở trong đại trận của động phủ ta, ngươi không có cách nào đi ra…
-Ngay lúc ngươi xuất hiện ở trước mặt ta, thì đã định trước con đường này…
-Nhất ẩm nhất trác, chẳng lẽ tiền định, trước đây đại ca ngươi hại ta đến mức này, ứng lên ngươi tới trả khoản nợ này…
-…
-…
Lạc giọng trong lúc cười to, bóng đen kia đã lan tràn trên không trung, không ngừng khuếch tán, dường như biến thành một mảng mây đen, trùm lên đỉnh đầu Phương Thốn, mà ở trong mây đen có nhiều âm thanh vang lên không ngừng chấn động dường như muốn tiến vào đáy lòng Phương Thốn, làm lý trí hắn tê liệt, hơn nữa là cảm giác kinh sợ không cách nào hình dung, như thể cả người của Phương Thốn đã bị cố định ở đó.
Thậm chí kinh mạch trong thân thể Phương Thốn lúc này đều bị bóng đen kia hút, pháp lực bắt đầu bị khống chế, bắt đầu khởi động ở trong người như chúng muốn phản bội Phương Thốn, giúp bóng đen kia mở ra một cánh cửa, hấp dẫn bóng đen kia tiến vào…
Mấy kinh mạch là kinh mạch Phương Thốn luyện được trước đây để tu luyện Nguyệt Hoa Thân của Cửu Tiên Tông!
Lam Sương tiên sinh nói không sai, ở trước mặt sức mạnh này, hắn cơ hồ không có lực ngăn cản.
-Ngươi rất thông minh, nhưng ngươi lại chậm…
-Lúc ngươi tu luyện Bảo Thân pháp của Cửu Tiên Tông mà ta truyền cho ngươi đã quyết định kết quả này…
Phương Thốn cảm thụ được kinh mạch trong cơ thể bắt đầu khởi động pháp lực, thậm chí trong lúc bị áp chế, hắn nghe tiếng gào thét điên cuồng, chỉ cảm thấy tâm thần như bị nấu sôi, cảm giác được một sự phẫn nộ không cách nào hình dung, nhưng lại không phát tác ra được. Vì vậy, hắn nhìn vào mắt Lam Sương tiên sinh, kiệt lực vẫn duy trì bình tĩnh, nói với Lam Sương tiên sinh:
-Tiên sinh, ta cũng không phải một người tốt, nhưng ta hiểu rõ một đạo lý, tính mệnh này của lưu dân ti tiện và như cỏ rác, không phải là bởi vì bọn họ không như chúng ta…
-Mà là bởi vì, lúc chúng ta được sinh ra đã chiếm rất nhiều tiện nghi…
Lúc câu nói được nói ra, khí đen đậm đặc đã có thể giết chết Phương Thốn.
Mà tiên thiên chi khí Phương Thốn đặt ở giữa kinh mạch cũng đã không khống chế được mà xông ngược lên…
…
Khí đen dần dần dày lên, âm u cổ quái.
Trong yêu trận, ma ý lành lạnh, vô cùng quỷ khí.
Mà ở ngoài khí đen, vẫn là thư viện đẹp đẽ và tĩnh mịch, ánh nắng tươi sáng, gió mát nhu hòa.
Chỉ có ba cây liễu lớn giữa khí đen là quỷ dị vắng vẻ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo