-Ngươi bằng lòng gọi ta là tiên sinh?
Lam Sương tiên sinh nhìn về phía Phương Thốn, ánh mắt dường như hơi phức tạp.
Phương Thốn nghiêm túc trả lời:
-Tiên sinh là người thứ nhất tình nguyện dạy ta khi ta vào thư viện Bạch Sương, người dụng tâm dạy ta!
Nói đến đây, trong đầu cũng không khỏi lóe lên lúc mới vào thư viện, lúc bị trục xuất khỏi học đình, thấy người áo lam ở bên trong chòi nghỉ mát không có việc gì làm, nghĩ ông ta tận tâm giảng giải đạo tu hành cho mình, phép luyện khí, nghĩ ông ta bị mình hành hạ đau đầu, dốc một thân học thức truyền dạy… Chỉ đơn thuần có mục đích tiếp cận mình, và dụng tâm giáo dục là có khác biệt rất lớn…
Phương Thốn có thể cảm nhận rõ ràng được khác biệt trong đó…
…
-Kỳ thực ta cũng hơi không hiểu…
Lam Sương tiên sinh nghe Phương Thốn nói, thần sắc cũng tựa như hơi xúc động, ông ta trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên cười nói:
-Sắp chết luôn sợ chết, người bên cạnh cũng mất đi từng chút từng chút, ta cũng hiểu được… Những thứ này kỳ thực cố gắng không có ý nghĩa…
Phương Thốn hơi chật vật mở miệng:
-Tiên sinh hối hận?
Lam Sương tiên sinh cười lắc đầu, vết rách trên mặt càng nhiều, ông ta nghiêm túc, nhẹ giọng trả lời:
-Bất kỳ thời khắc nào cũng không có hối hận!
-…
Phương Thốn ngơ ngẩn trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn về phía khuôn mặt Lam Sương tiên sinh.
Trên mặt như đồ sứ đầy vết rạn nứt, đầy tiếc nuối cùng khổ sở.
Tiếc nuối không biết là tiếc nuối cái gì, nhưng cũng không phải là vì không thể đoạt xá mình mà cảm thấy tiếc nuối…
-Tiên sinh…
Phương Thốn tuôn ra vô số nghi vấn trong lòng trong chốc lát, hắn còn có rất nhiều lời muốn hỏi.
-Thì ra chết cũng không đáng sợ như thế, tiếc nuối duy nhất là…
Nhưng vào lúc này, một cơn gió nhẹ thổi qua, thân thể đã vỡ nát của Lam Sương tiên sinh bỗng nhiên sụp đổ, hóa thành bụi mù.
Lời sau cùng của ông ta mơ hồ bị gió thổi theo.
Thứ Phương Thốn có thể thấy, chỉ có ánh mắt hơi áy náy cuối cùng…
-Vừa rồi đến tột cùng có chuyện gì xảy ra?
Nhìn Lam Sương tiên sinh đột nhiên biến mất, xung quanh dù là tọa sư hay là học sinh đều kinh hãi.
Vừa rồi, yêu trận tan vỡ xong, bởi vì nhìn cảnh tượng quá mức quỷ dị, nên bọn họ không dám đi lên hỏi, hoặc là đi khuyên. Cho đến lúc này, bỗng nhiên nhìn thấy Lam Sương tiên sinh hóa thành cát bụi, trong lòng mọi người mới đột nhiên kinh ngạc, không biết có bao nhiêu người cấp thiết vọt tới phía trước, nhìn mọi thứ đã bị gió thổi đi, biến mất theo cát bụi, nét mặt mỗi người đều kinh ngạc.
Mà Mạnh Tri Tuyết và thành viên Nam Sơn Minh cũng vội vàng xông đến đây, nhìn về phía Phương Thốn, chỉ là nhìn hắn lúc này giống như tượng điêu khắc. Bọn họ muốn an ủi vài câu, hoặc là kiểm tra thương thế của hắn, nhưng lại không dám đụng vào hắn…
Ai cũng không biết, lúc này chạm đến Phương Thốn thì hắn có thể cũng hóa thành cát bụi giống Lam Sương tiên sinh hay không.
…
-Lam Sương tiên sinh… Lam Sương tiên sinh thế nào lại… thế nào lại là người luyện Nhân Đan?
Mà vào lúc này, Phương Thốn cũng chỉ lạnh lùng nhìn hết thảy.
Hắn thấy giáo viên cùng học sinh xung quanh thư viện càng ngày càng nhiều, thấy có người cấp thiết tiến vào động phủ đổ nát, nói tìm được Nhân Đan mà Lam Sương tiên sinh giấu. Mà người nhiều hơn, họ chỉ kinh ngạc không rõ hỏi han, hắn lờ mờ nghe thấy bọn họ đang nói cái gì. Gì mà 'Mạnh tiên tử của Nam Sơn Minh tìm kiếm sách cũ, tra ra được thân thế trước đây của Lam Sương, suy đoán ra thân phận thực sự của hắn lúc này'.
Rốt cục, số người mơ hồ hiểu được chân tướng càng ngày càng nhiều, nhất là nhìn cảnh hỗn độn trước mắt này, nhìn Phương Thốn lúc này ngồi ở bàn đá suy nghĩ xuất thần, nghĩ tới Lam Sương tiên sinh tiêu tan thành mây khói, nghĩ tới một vài cảnh đáng sợ.
-Nếu không có Mạnh tiên tử tìm kiếm hồ sơ cũ, tìm được một ít hoạt động giữa Lam Sương tiên sinh cùng Linh Tú giáo viên trước đây thì sao lại dự đoán được kỳ thực Lam Sương tiên sinh cùng Linh Tú giáo viên chính là yêu nhân luyện Nhân Đan, hắn ẩn núp sâu như vậy như thế nào?
-Vậy hắn vừa làm gì Phương nhị công tử?
-Giáo tài vừa nói, trong mây mù yêu quái có khí tức thần hồn lột xác, cái này… cái này sợ là muốn chiếm thân xác…
-Trời ạ, đã như vậy, tại sao Phương nhị công tử lại không sao?
-Ai biết?
-…
-…
Mà ở trong tiếng nghị luận thất kinh khe khẽ, hai người viện chủ thư viện Công Dương Yển Thanh cùng thành thủ Liễu Hồ - Bạch Hóa Lý vẫn đứng ở sau lưng mọi người, vẫn luôn lẳng lặng đứng thẳng, dù chứng kiến Lam Sương tiên sinh hóa thành cát bụi, cũng không thay đổi.
Cho tới hôm nay, trong thư viện đã có giáo viên ngăn xung quanh động phủ của Lam Sương tiên sinh lại, phòng ngừa những người không có nhiệm vụ bước vào, thậm chí còn tiến vào động phủ bắt đầu sưu tập tin tức, thanh tra vết tích, bọn họ mới chậm rãi tiến lên. Các học sinh xung quanh lập tức nhường ra một con đường, chỉ thấy bọn họ đi tới chỗ Phương Thốn, bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt quét quanh thân Phương Thốn, nói:
-Xảy ra chuyện gì vậy?
Phương Thốn ngẩng đầu nhìn về phía viện chủ, trong chốc lát không trả lời.
Mà ở xung quanh, Chung Việt lão tiên sinh đã không kiềm chế được, trầm giọng nói với Phương Thốn:
-Bọn ta đã thấy tin tức, Lam Sương tiên sinh là tà tu luyện Nhân Đan. Phương Thốn, hắn gọi ngươi tới động phủ làm gì, vừa rồi… có phải hắn đang chuẩn bị đoạt xá ngươi hay không?
Khi hỏi, Chung Việt lão tiên sinh không khỏi cảm thấy hơi lo lắng.
Mà thần sắc viện chủ cùng thành thủ vào lúc này cũng có vẻ hơi trầm ngưng.
Kỳ thực trong lòng mọi người lúc này đều kinh ngạc và nghi hoặc, người người đều có thể nhìn ra được, vừa rồi nhất định là Phương Thốn đã trải qua một chuyện cực kỳ đáng sợ. Chỉ là ai cũng không hiểu, dù xảy ra chuyện gì, khoảng cách tu vi của Phương Thốn cùng Lam Sương tiên sinh chênh lệch như vậy thì nên không có sức phản kháng mới đúng. Vậy vì sao yêu trận bị phá xong, Lam Sương tiêu tan thành mây khói, mà Phương Thốn lại…
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo