Còn Phương Thốn chém ra từng kiếm một, liên miên không dứt.

Thân hình hắn di chuyển trông vô cùng nhẹ nhõm, né tránh mãnh đao cuồng loạn của lão Triều rồi sau đó chém thêm từng kiếm liên tiếp vào lão Triều, thoạt nhìn như một bóng trắng và một tia sáng bạc đang bay múa...

Gần như trong phút chốc, trước ngực, sau lưng, khuỷu tay và bắp chân của lão Triều xuất hiện vô số vết thương.

Tuy là lão Triều vô cùng điên cuồng, ma tính cuồn cuộn nhưng lúc này đã như là một cái máy bị tháo rời, trên người lão ta còn có ma tính làm lòng người kinh hãi, song tay chân của lão ta đều không thể cử động nữa rồi, thậm chí lão ta không còn sức để đứng, ầm ầm quỳ mọp xuống, trong miệng còn hà hà thành tiếng như thể hận ý trong người lão vô cùng mãnh liệt nhưng không thể phát tiết ra ngoài tiếp nữa rồi!

-Ta không biết ngươi tìm đến ta báo thù, có mấy phần là bản ý của mình và có mấy phần bị người khác thao túng thần hồn, nhưng mới vừa rồi những gì ngươi hô lên ta đều nghe được. Hiện tại, ta sẽ nghiêm túc trả lời ngươi và cũng để người khác nghe hiểu!

Phương Thốn chuyển đến trước mặt lão Triều, nhìn đôi mắt thấm máu tươi kia rồi nhẹ giọng nói:

-Phương gia không nợ bất kỳ kẻ nào!

-Nếu nói nợ, chính là thế giới này nợ Phương gia!

-...

-...

-Ngươi...

Lão Triều như dùng hết khí lực mình có, gào thét dữ dội, thậm chí còn muốn cắn tới trước.

Nhưng Phương Thốn không thèm nghe lão nữa, thuận đà cắt một nhát, thân hình sượt qua lão Triều.

Sau lưng, đầu lâu của lão Triều chợt phóng lên cao rồi bay đến giữa không trung.

-Đây...

Lúc này không thể hình dung được biểu cảm của người xung quanh đang trở nên thế nào, tất cả đều tận mắt thấy cảnh một nhát chém bay đầu này. Bất luận là hàng xóm hay Ngũ Tử của liên đoàn Nam Sơn, hay đám người Khúc lão tiên sinh và tiên sinh thư viện mới vừa chân đạp mây tới giữa không trung, thậm chí là thành thủ một phương, văn thư và thần tướng ngồi trên lưng ngựa nhìn từ xa… đều thấy được nhát kiếm này.

Sâu trong lòng dường như khó có thể tưởng tượng nổi...

Sao thế được...

Đó là Phương nhị công tử Luyện Tức Cảnh cao giai, là Phương nhị công tử đã từng bị tổn thương căn cơ trong truyền thuyết kia ư...

Sao hắn có thể chém bay đầu ma đầu lão Triều chỉ bằng một nhát?

Có lẽ là vì lão Triều bị thương nặng, có lẽ là vì lão Triều bị độc phát, có lẽ là vì lão Triều thế suy sức yếu?

Nhưng bất luận là gì, nhát kiếm này cũng khiến người ta không lường được...

...

...

-Phương lão nhị này, quả nhiên...

Tên đầy tớ ẩn náu trong đám người hỗn loạn nhìn thấy cảnh này thì kinh ngạc và biến sắc vì hoảng sợ.

Trong lòng vội vàng lấy được đáp án nên toan chuồn đi.

Nhưng cũng vào lúc này, Phương Thốn chém một nhát bay đầu lão Triều vẫn không dừng bước, mắt hắn chuyển sang bốn phía, thấy được ánh mắt đầy khiếp hãi của người xung quanh nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng rung Ngân Xà kiếm trong tay, tung chưởng trái thì cái ô cũ đang ở nơi xa bỗng chốc bay về tay.

Rồi sau đó, một tay cầm cái ô, một tay cầm kiếm, hắn chợt bay lên cao, thân hình như mây trắng lướt đi khoảng mười trượng.

Trong khi bay vút lên, hắn đã ở trên đầu của đám người đang kinh hãi rồi sau đó chém xuống một nhát.

-Còn ngươi nữa!

-...

-...

-Xoẹt!

Ở đó có một thương nhân mặc cẩm bào tơ lụa, vừa thấy kiếm thì không kịp ngụy trang, xoay người muốn chạy trốn.

Nhưng hai sư tử bằng đá trước Phương phủ đang lạnh lùng nhìn về phía gã.

Gã cứng người, kiếm quang của Phương Thốn xẹt qua lập tức chém rơi đầu gã, máu me bắn lên giữa không trung.

Phương Thốn quay người lại lao đi:

-Còn ngươi nữa!

Thợ săn bán thổ sản vùng núi bỗng biến sắc, đột nhiên rút ra một thanh cự kiếm từ trong bao y phục.

Song gã chưa kịp rút kiếm ra thì cơ thể đã cứng đờ.

Phương Thốn tiếp tục vọt tới ngay sau đó, cũng vào lúc này, trong đám người đồng loạt nhảy ra rất nhiều bóng người có thân hình như thiểm điện, có người tu vi cao, kẻ tu vi thấp, mỗi người đều có dáng vẻ khác nhau, cả ngày lẫn đêm đều nhìn chăm chăm xung quanh Phương phủ.

Còn Phương Thốn vẫn di chuyển giữa những người này, đại khai sát giới!

-Không ổn rồi...

Thấy Phương Thốn chém giết lão Triều ngay trên đường, lại còn lao vào trong đám người đại khai sát giới, mọi người vô cùng sợ hãi, phản ứng đầu tiên chính là cho rằng Phương Thốn điên rồi, nhưng ngay sau đó liền cảm thấy không đúng, những người đó trông rất giống dân thường, nhưng tại sao ai nấy đều có tu vi, hơn nữa tu vi có vẻ còn rất cao?

Càng khiến người ta khó hiểu hơn chính là, tu vi của bọn họ cao như thế, tại sao ở trước mặt Phương Thốn lại không có chút sức đánh trả nào?

Trong không khí sợ hãi, có một người thầm nghĩ không ổn, chính là người hầu mặc đồ xanh quan sát lão Triều ám sát Phương Thốn trước đó vẫn ẩn nấp trong đám người kinh hoàng, đợi đến khi Phương Thốn đại khai sát giới, hắn liền cảm thấy không lành, lúc phát hiện ánh mắt Phương Thốn hướng về phía mình thì cảm giác sợ hãi đã gần như muốn nổ tung, không chút nghĩ ngợi lập tức phi thân lao đi.

-Không phải ngồi đây nhìn rất vui à, tại sao lại đi?

Giọng nói lạnh nhạt của Phương Thốn vang lên phía sau hắn ta, người hầu mặc đồ xanh nhìn lại, liền thấy Phương Thốn một tay cầm ô, một tay cầm kiếm, đạp trên hư không lao về phía mình, rõ ràng tu vi của Phương Thốn lúc này không hề tạo ra bất cứ uy hiếp nào với hắn ta, nhưng cái nhìn thoáng vừa rồi lại khiến hắn ta mơ hồ cảm giác được, phía sau bóng dáng thon gầy của Phương Thốn có xuất hiện hai cái bóng sư tử.

Một trái một phải, nghiêng đầu nhếch miệng, uy nghiêm sừng sững nhìn hắn ta.

Bị hai con sư tử nhìn chằm chằm, người hầu mặc đồ xanh lập tức bỏ qua tất cả những dự định khác, xoay người chạy gấp.

Tu vi của hắn ta cực cao, lao nhanh như như thiểm điện, chỉ một giây đã lao xa trăm trượng.

-Bịch!

Trong giây phút đó, Phương Thốn chuyển hóa công đức, pháp lực vô hạn xao động, thân hình như mũi tên rời cung lao về phía trước. Hắn và người hầu mặc đồ xanh kia, một cao một thấp, một xanh một trắng, đều như thiểm điện. Người hầu mặc đồ xanh vừa khựng lại một chút đã thấy Phương Thốn cầm ô hạ xuống từ trên đầu, Ngân Xà Kiếm trong tay tuôn ra ánh bạc kinh người.

 

0.04870 sec| 2402 kb