-Thẳng lưng, thả lỏng cổ tay…
Phương Thốn cau mày nhắc nhở khiến tiểu hồ nữ sợ hãi lắc đuôi một cái, ngồi thẳng lưng lên, cổ tay cũng nâng lên.
-Nhi tử tỉnh rồi à?
-Nói bé thôi, đang dạy tiểu hồ ly viết chữ kìa…
-Chữ của nó cũng như chó cào mà còn đòi dạy người khác à?
Ngoài cửa sổ vang lên hai giọng nói già nua khẽ thầm thì, tuy bọn họ đã cố gắng nói nhỏ, nhưng lại không biết tu vi của Phương Thốn đã tăng lên, tai thính mắt tinh, tất nhiên là nghe thấy rất rõ ràng. Ngay cả việc bọn họ ngươi đẩy ta, ta cổ vũ ngươi đi tới nói chuyện trước hắn cũng nghe thấy, hắn cảm thấy hơi bất đắc dĩ, hai người này vừa mở mắt ra đã tới trông mình, sợ mình chuồn đi.
Không muốn bọn họ đi vào lại lắp bắp hỏi lung tung này kia, Phương Thốn bèn ôm cuốn kinh thư cạnh người lên.
Hai người thấy Phương Thốn muốn đọc sách bèn nhịn lại những lời muốn nói, đứng nhìn một hồi rồi rón rén rời đi, bọn họ chưa đi được bao xa hắn đã nghe thấy bọn họ đang thương lượng tối nay nấu gì cho mình bồi bổ cơ thể…
Phương Thốn bất đắc dĩ vỗ trán, không có gì bất ngờ xảy ra thì tối nay mình lại có canh sâm để ăn…
Hắn chỉ nhìn cuốn kinh trong tay một hồi rồi vứt luôn sang bên cạnh, cuốn này hắn đã học thuộc hết rồi. Tới hôm nay, trong bảy cuốn kinh, ngoại trừ Thư kinh ra thì hắn đều đã nhớ kỹ trong lòng bằng dùng công đức, ngay cả bút ký liên quan hắn cũng đã đọc rất nhiều.
Cuốn duy nhất chưa đọc chính là Thư kinh!
Đây là cuốn kinh bản mệnh của Lam Sương tiên sinh!
Tuy đây là cuốn kinh bản mệnh của Lam Sương tiên sinh nhưng lại không phải là của vị lão viện chủ năm đó.
Nghe nói mệnh kinh của vị lão viện chủ đó là Hồn kinh!
-Công… công tử…
Ngoài cửa vang lên giọng nói chần chừ của lão Hoàng quản gia:
-Mạnh tiên tử của thư viện lại tới thăm, có cần…
Phương Thốn đặt quyển sách xuống, khẽ thở dài một cái.
Mấy ngày hôm nay có không ít người tới đây thăm hỏi, cho dù là giáo viên của thư viện hay là văn thư của thành chủ Nhất Phương đều tới thăm hỏi, muốn gặp Phương Thốn một lần nhưng đều bị Phương Thốn từ chối, học sinh của thư viện cũng tới không ít. Nhưng bây giờ tâm trạng của Phương Thốn đang bực bội, lại không muốn gặp, ai tới cũng khéo léo từ chối, không ngờ Mạnh Tri Tuyết lại rất có tâm, đã tới mấy lần rồi.
Vốn hắn lại muốn từ chối tiếp, nhưng lần này Phương Thốn hơi chần chừ, bèn nói:
-Để nàng vào đi!
-Ôi, vâng…
Lão Hoàng quản gia hơi kích động, vội vàng rời đi.
Công tử chịu gặp người ngoài rồi, chuyện tốt như thế phải bẩm báo lão gia và phu nhân mới được.
Nam nữ vốn dĩ khác biệt, cho dù là đồng môn thư viện tới thì cũng phải gặp nhau tại chính sảnh. Nhưng Phương Thốn lười ra ngoài nên Mạnh Tri Tuyết được dẫn thẳng tới phòng ngủ của hắn. Nhưng nàng ta cũng không ngại, lúc đi tới trước cửa thì thoáng bước chậm lại, bảo nha hoàn chờ ngoài cửa còn mình khẽ bước vào thì thấy Phương Thốn đang ngồi đọc sách trên giường, tiểu hồ ly thì đang ngồi trên ghế nhỏ chăm chú luyện chữ.
Ánh mắt của Mạnh Tri Tuyết rơi vào mái tóc bạc của Phương Thốn, trong lòng chợt run lên.
Nghĩ tới những lời đồn đại bên ngoài, trong lòng càng cảm thấy lo lắng hơn.
Chần chừ một lát, nàng ta không biết mở miệng như thế nào, yên lặng một hồi rồi khẽ nói:
-Tất cả là tại ta lúc đó… quá chậm!
-Ồ?
Phương Thốn buông quyển sách xuống, cười nói:
-Cái gì quá chậm?
Mạnh Tri Tuyết nhìn Phương Thốn, lại không nhịn được mà thở dài một cái nói:
-Lúc đó ta nghi ngờ lão viện chủ vẫn còn sống nên bèn đi điều tra tất thảy những thứ về ông ta. Trong lúc vô tình đã nhìn thấy một vài ghi chép liên quan tới Lam Sương tiên sinh trong một quyển điển tịch cũ của thành thủ, lúc trước ông ta vốn cùng tới thư viện với Linh Tú giáo viên, nhưng hai người này cứ luôn cố xa lánh nhau…
-Nghe nói ông ta xuất thân từ Cửu Tiên Tông, thế nhưng ta lại tra ra được, Cửu Tiên Tông không có học sinh nào tên là Lam Sương…
Nói đến đây, nàng ta lắc đầu và nói:
-Ta cảm thấy không ổn, càng xem càng phát hiện nhiều chỗ đáng ngờ bèn đi bẩm báo sư tôn và thành thủ, vội vã dẫn bọn họ tới, nhưng không ngờ vẫn chậm một bước, khi đó ngươi đã bị Lam Sương tiên sinh…
-Thảo nào lúc đó ngươi đột nhiên dẫn người tới, hóa ra là đã tra ra được manh mối…
Phương Thốn nghe thấy vậy thì cười cười, lạnh lùng chế giễu.
Mạnh Tri Tuyết có thể tra ra được là bởi vì có người tận lực dẫn nàng ta điều tra theo hướng đó, thậm chí những hồ sơ kia cũng cố ý được đưa tới tay nàng ta.
Nếu bây giờ không nói chuyện với Mạnh Tri Tuyết thì Phương Thốn thậm chí còn không dám thừa nhận.
Hóa ra viện chủ và thành thủ đã biết chuyện của Lam Sương tiên sinh, hay còn nói là chuyện của lão viện chủ từ lâu.
Thậm chí còn có thể nói, chuyện lúc trước Lam Sương tiên sinh luyện Nhân Đan vẫn luôn không bị người khác phát hiện là nhờ có hai người bọn họ che giấu.
Tâm trạng hắn hơi thay đổi, không nhịn được mà nghĩ: "Trước đây bọn họ vẫn luôn bao che, thậm chí dung túng, tại sao bỗng nhiên để cho người khác điều tra ra ông ta nhỉ?"
"Phải rồi, bởi vì chuyện này gây ồn ào quá lớn…"
"…"
"…"
Phương Thốn dần dần sáng tỏ cả câu chuyện này, từ đầu hắn đã đoán được lờ mờ, bây giờ chỉ là chứng thực mà thôi.
Không thể nghi ngờ gì nữa, thư viện và thành chủ không những đã biết thân phận thực sự của Lam Sương tiên sinh từ lâu mà nói không chừng lão viện chủ đoạt xá trùng sinh nhưng vẫn có thể vào thư viện làm giáo viên là bởi vì hai người bọn họ hỗ trợ, mà trong quá trình Lam Sương tiên sinh luyện Nhân Đan, bọn họ chẳng những không điều tra rõ ràng mà còn che giấu thay ông ta, thậm chí còn mượn chuyện ông ta luyện Nhân Đan để tạo ra lợi ích cho mình.
Giống như lúc trước giá họa cho Thanh Hồ Sơn vậy!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo