Trong quá trình bị đuổi giết, Phương Thốn đã trốn ra khỏi xe ngựa, ngồi trong quán uống trà, đây đương nhiên là một hành động thông minh nhưng nếu ngươi đã thoát thân thành công, vậy lúc này cần gì lại xuất hiện, dù muốn xuất hiện thì cũng phải chờ lão Triều hoàn toàn bị khống chế rồi hẵng nói chứ. Không biết hôm nay lão Triều thi triển thủ đoạn gì, thoạt nhìn vết thương chồng chất nhưng ma ý của lão ta càng lúc càng tăng, vả lại còn đáng sợ hơn vừa nãy...
Lúc này Phương Thốn xuất hiện trước mặt ma đầu kia, có khác nào tìm chết đâu!
-Gầm...
Ngay khi mọi người thầm suy nghĩ thì lão Triều đã bừng bừng hung ác, phát ra tiếng gào thét như dã thú.
Không ai biết, lúc này lão ta còn thừa lại bao nhiêu lý trí, cũng không ai biết, rõ ràng thấy giáo viên thư viện, thành thủ và thần tướng một phương đều đã chạy tới mà lão ta vẫn có ý định muốn giết Phương Thốn, sát ý từ trong sâu thẳm này không biết mạnh bao nhiêu đây. Mọi người chỉ có thể chứng kiến đôi mắt của lão ta chợt trở nên đỏ tươi, dường như sắp rỉ ra máu, ma khí cả người tăng mạnh rồi đột nhiên vọt đến chỗ Phương Thốn.
Một cái đạp xuống, cả vùng đất bị lão ta giẫm thành một cái hố, máu tươi đầy người, chảy xuống ròng ròng.
Chỉ trong nháy mắt, sự hung ác hừng hực này dâng lên như mây đen, hóa thành một cái đầu hổ, gầm thét với Phương Thốn!
-Phương nhị công tử mau lui...
Trong một mái hiên khác, Mạnh Tri Tuyết mới vừa bị ma khí của lão Triều ép lùi lại chợt trầm giọng quát to, ôm hộp kiếm bạch ngọc nhanh chóng chắn trước người Phương Thốn, trong hộp kiếm tỏa ra tia sáng trắng muốn xông thẳng đến chỗ lão Triều để Phương Thốn có cơ hội rút đi.
Trong một mái hiên khác nữa, tôn nữ của Khúc lão tiên sinh cũng đang quơ đại chùy, toan nện xuống lão Triều.
Ngay cả hồ nữ Tiểu Thanh Linh phía sau đã bung móng ra, nhe miệng nhỏ đã bị gãy nửa cái răng nanh...
-Đừng căng thẳng vậy...
Khi họ đều đồng thời ra tay vội vàng vọt tới thì Phương Thốn chợt khẽ lắc đầu.
Ánh mắt vô tình hay cố ý nhìn về nơi xa.
Vào lúc này xung quanh đường phố có giáo viên thư viện và tọa sư vất vả lắm mới chạy tới thành Liễu Hồ, cũng có thành thủ và thần tướng vừa giục ngựa chạy đến, cùng với Phương lão gia tử đang tỏ vẻ đầy kinh hãi và vô cùng lo lắng, kể cả những hàng xóm đang quơ gậy gộc chạy lại, còn có hộ viện và tôi tớ Phương gia cũng leo ra với cơ thể đầy cỏ, sải bước chạy như điên lao đến đường cái này...
“Sắp xếp như thế, chính là vì để nhòm thật kỹ Phương gia ta?”
“Vì muốn xem rốt cuộc ta có bao nhiêu tiềm lực?”
“Hay chỉ vì nhằm thử dò xét ta?”
Từ khi thấy lão Triều xuất hiện, sâu trong lòng Phương Thốn đã đoán được hết thảy thế lực và dụng ý xen lẫn vào nhau ở phía sau. Hắn bắt đầu tuôn trào cơn tức giận và sát cơ, hoàn toàn buông thả áp chế, như một ngọn núi lửa bộc phát lên từ trong đáy lòng hắn...
Sau đó hắn cắn răng cười cười:
“Được thôi, ta cho ngươi xem...”
...
...
Với suy nghĩ này, Phương Thốn nhìn vào lão Triều rồi thân hình đột ngột chớp lóe.
Trong lúc di chuyển, pháp lực quanh người hắn cuồn cuộn bay lên, pháp lực ẩn giấu trong một trăm linh tám đại mạch đồng thời ngưng tụ lại.
Bởi vì Phương Thốn luyện một trăm linh tám mạch nên tất cả pháp lực đều phân tán ẩn náu bên trong mạch, vì thế bình thường thoạt nhìn tu vi của hắn chỉ ở Luyện Tức Cảnh cao giai thôi, chưa đạt tới được viên mãn và càng có vẻ chưa đủ khí cơ, trông như thể căn cơ cực kỳ không chắc chắn...
Nhưng vào giờ khắc này, nội tức của Phương Thốn lay động hợp thành một khiến khí cơ của hắn gào thét bay lên.
-Roẹt!
Thân hình hắn mau lẹ như một bóng trắng, chỉ trong khoảnh khắc hắn đã xuyên qua Mạnh Tri Tuyết và tôn nữ của Khúc lão tiên sinh đi thẳng tới trước mặt lão Triều, đồng nghĩa hắn đang trực diện nghênh đón lão Triều đầy ma khí, nhìn có vẻ đã hoàn toàn hóa thành ma vật...
-Giết...
Lão Triều gầm thét, hắc khí cuồn cuộn hóa thành đầu hổ, miệng dữ tợn như chậu máu muốn xé nát Phương Thốn.
Cùng lúc đó, Phương Thốn xoay người, bung ô!
Ô cũ được mở ra như một lá chắn, hoàn toàn cản được đầu hổ cuồn cuộn ma khí kia.
Ma khí của đầu hổ đáng sợ đến thế, thoạt nhìn dù là tu vi như Khúc lão tiên sinh cũng không dám trực diện đón đầu với ma khí đầu hổ này, dù là người có thiên tư như Mạnh Tri Tuyết, ôm hộp kiếm dị bảo ra ngăn cản nhưng trong lòng cũng chỉ thầm mong có thể đánh cho lão ta bị trọng thương mà thôi.
Nhưng lúc này, ô cũ chống đỡ lại tiếp xúc thẳng ngay đầu hổ.
Ma khí cuồn cuộn vỡ bờ dường như có thể phá hủy hết mọi thứ song không thể phá hủy chuôi của chiếc ô cũ đó.
Chỉ có lúc này Phương Thốn có thể thấy khi đầu hổ lao vào đỉnh ô, công đức của hắn ta đang nhanh chóng giảm xuống, hai trăm, năm trăm, một nghìn, giữa thời khắc công đức giảm xuống hai nghìn, sau đó chợt dừng lại. Thế nhưng chính vào lúc đó, sức mạnh ẩn chứa của đầu hổ đều đã bị ô cũ phá hủy, dù lão hung ác, điên cuồng và thô bạo ra sao nhưng điều khiến người ta kinh hãi là lão ta lại chẳng mảy may phá hủy nổi một chiếc ô cũ kỹ...
-Xì xào...
Song nối tiếp sau đó, lão Triều tiếp tục chạy bước lớn tới, vung đao chém mạnh.
Lúc này lý trí của lão cũng gần như biến mất hoàn toàn, không còn nhận ra được sự lợi hại của chiếc ô cũ mà chỉ muốn chém giết Phương Thốn mà thôi.
Không những Phương Thốn mở dù chặn được ma khí của đầu hổ mà còn thuận thế xoay người, rút ra một thanh nhuyễn kiếm mỏng và dài tên là Ngân Xà từ cán ô, rồi hơi nghiêng người di chuyển tớ. Tất cả pháp lực đều được truyền vào thân kiếm, trong một chốc kiếm quang tăng vọt...
Vung kiếm ngay tại chỗ!
Phương Thốn chém một kiếm vào giữa ngực và bụng của lão Triều.
Dưới kiếm quang được gia tăng bởi pháp lực thuần chất vô tận, kim cương thiết cốt khiến đao kiếm khó thể làm tổn thương như lão Triều lập tức bị chém ra một vết máu sâu tận xương, máu tươi phun ra xối xả, nhiễu xuống bốn phía, thân mình của lão Triều cũng lảo đảo, suýt nữa ngã xuống.
Lão ta kịp đạp một bước lên, ngăn thế ngã nhưng lão vẫn hoàn toàn không biết sợ mà lại vội xoay người chém một đao vào Phương Thốn...
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo