Lập tức nhốt lão Triều ở bên trong, bên trên còn mọc đầy xước măng rô, theo tư thế vọt lên trước của lão Triều, lưới xám cuốn ngược về, trong nháy mắt xước măng rô ở mặt trên lập tức đâm vào trong da thịt, vết thương đau xót kinh khủng, rõ ràng đã bị đút loại độc cực kỳ lợi hại.
Dù là lão Triều tu vi tới cỡ này, sau khi bị trùm kín cũng không khỏi chậm động tác lại, bị quái võng thế này nhốt lại, khẽ nhúc nhích thì sẽ đau, càng giãy dụa thì lưỡi xước măng rô sẽ càng thít chặt, nhưng lão Triều chỉ biết gầm thét lên, sau đó hung tợn cắn răng, dùng sức kéo quái võng ra, mạnh mẽ kéo xuống khỏi cơ thể mình, cả người lập tức như bị lột da, máu thịt be bét, vô cùng khủng bố.
-Ha ha, thoải mái...
Mà loại cảm giác đau đớn như này, thậm chí còn có cảm giác như độc tính rót vào trong cơ thể, lại làm cho lão Triều càng điên cuồng lên, càng lúc càng cười lớn, bước chân bước đi càng nhanh hơn, như một con hổ điên, ôm theo sát ý làm người ta run như cầy sấy, mạnh mẽ đuổi theo đằng sau xe ngựa.
-Đó là...
-Trời ạ, sao dám hành hung ngay trên phố như thế chứ?
-Đó xe ngựa của Phương gia, Phương nhị công tử bị người đuổi giết...
Dọc trên đường đi, trận giết chóc đột nhiên xuất hiện này trong nháy mắt làm người ta ngạc nhiên đại loạn, không biết bao nhiêu bách tính ngạc nhiên thốt lên chạy trốn, vội vàng tránh né, có vài người tránh không kịp thì trực tiếp bị pháp lực quanh người lão Triều quấn vào trong đó, nháy mắt bị xé thành một đống thịt rữa, còn có mấy người lúc này đã nhận ra thân phận của lão Triều, chỉ là tên tuổi này của lão ta nghe một cái là run như cầy sấy.
-Thôn Hải Bang ...
-Lão Triều của Thôn Hải Bang sao lại dám đuổi giết công tử Phương gia?
-Mau… mau đi mời người của Tập Yêu Ty đến đây...
-...
-...
-Trốn không thoát...
Mà ở phía trước, Tiểu Thanh Liễu đánh xe ngựa, trong lúc cấp thiết quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy lão Triều vọt đến từ đằng sau như một mảnh mây đen, như một con hổ điên, thế mà đã lao đến sau xe ngựa chỉ cách ba mươi trượng, cả người máu me be bét, rơi xuống một đống, thần kinh chớp mắt căng chặt, hắn biết trên chiếc xe ngựa có bao nhiêu bố trí, có bao nhiêu cơ quan ám nỏ, nhưng vào lúc này cũng đã hoàn toàn mất đi tác dụng...
Trên xe ngựa, đa số đều là thủ đoạn của người phàm!
Mà sự chênh lệch của người phàm và Luyện khí sĩ lớn đến cỡ nào?
Mà nhất là lúc này truy sát tới đây còn là một vị Luyện khí sĩ ở Bảo Thân Cảnh...
Một vị Luyện khí sĩ ở Bảo Thân Cảnh không để ý tới tính mạng muốn giết người, sao có thể dựa vào chút cơ quan mà ép lui được?
-Rầm...
Nói thì chậm nhưng thật ra tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Trên đường phố ở chỗ này đột nhiên xảy ra đại loạn, trong lúc dân chúng đều chạy trốn, lão Triều đã đuổi sát trong vòng ba mươi trượng, lão ta cắn chặt hàm răng, đôi mắt đỏ tươi, trong tiếng cuồng tiếu, bàn tay lớn nhấn ra từ xa xa, khói đen cuồn cuộn quanh người bốc lên trong không trung, hóa thành một cái đầu hổ rít gào, mà pháp lực thì ngay tức khắc hiện ra trong hư không, thẳng đến ngoài ba mươi trượng, gắt gao bắt được xe ngựa của Phương gia...
-Hí...
Dưới sự lôi kéo của pháp lực mạnh mẽ này của lão ta, hai con tuấn mã trong nháy mắt bị xé ra ngay tại chỗ, bành bạch mấy tiếng, một con tuấn mã kéo đứt dây cương, vội vàng xông về phía trước, lại đâm đầu vào một cửa hàng ven đường, gãy xương nứt chân, một con ngựa khác trực tiếp vị người kéo lên, kinh hoảng gào thét, dù cho dốc hết sức mẹ sức con cũng không thể kéo xe ngựa đi lên phía trước một chút xíu nào.
-Ha ha ha ha...
Mà ở phía sau, lão Triều còn đang lạnh lùng cười to, trực tiếp kéo xe ngựa lên giữa không trung.
-Công tử, ta đi trước!
Tiểu Thanh Liễu thoáng nhìn một chút, chà mạnh lên mũi một cái, thân hình đột ngột vọt ra ngoài, một cước đạp trên trên cột ở cửa hàng ven đường, thân hình như một mũi tên rời cung, nhào vào trong lồng ngực của lão Triều vẫn còn lơ lửng giữa không trung, quơ đao cắt vào cổ của lão ta.
Lúc này pháp lực tuôn ra, muốn đem chiếc xe ngựa kia kéo về lão Triều, cửa mở ra, không chút phòng bị.
Nhưng cũng là sau khi một đao của Tiểu Thanh Liễu cắt lên cổ lão ta, trong nháy mắt hắn trợn to hai mắt, lưỡi đao sắc bén xoẹt qua cái cổ của lão Triều, nhưng chỉ để lại một vệt trắng mờ nhạt trên làn da ngăm đen của lão ta, máu tươi chẳng hề chảy ra, còn lão Triều lại lạnh lùng hét lớn, rút một cái tay ra mạnh mẽ đánh xuống đầu của Tiểu Thanh Liễu, sức mạnh gần như che kín cả bầu trời.
Tiểu Thanh Liễu không nhịn được kinh hoảng, đầu co rụt lại, thân hình trượt nhanh đi, vòng ra phía sau của lão Triều.
Lại bổ một đao về phía trước, nhưng chỉ cắt vào vết thương do xước măng rô lúc lão Triều khẽ nhúc nhích chiếc lưới, hơn nữa một đao kia, hắn không cầu đả thương kẻ thù, chỉ cầu nhanh chóng đem độc được bôi trên lưỡi đao đưa vào trong cơ thể lão ta thông qua vết thương của lão Triều.
-Bạch!
Một đao chém lên vết thương của lão ta, Tiểu Thanh Liễu thành công rồi.
Nhưng cũng vì vậy, động tác của hắn chậm lại, lão Triều thét lên, pháp lực cuồng loạn xông ra khắp nơi, Tiểu Thanh Liễu nhất thời ngã lăn ra ngoài.
Lão Triều không lo được Tiểu Thanh Liễu, chỉ nhanh chóng phóng về phía xe ngựa.
Nhưng bị ảnh hưởng một chút như này, pháp lực của lão ta cũng đã có khe hở, con ngựa còn lại đã kéo xe ngựa vọt nhanh về phía trước, rầm rầm vang vọng.
Nhưng bị thiếu một con, lại là xe ngựa không người điều khiển, tốc độ đã không nhanh bằng lúc trước.
-Công tử...
Tiểu Thanh Liễu thấp giọng kêu to, bò lên từ bên trong phế tích, vội vã chạy về phía xe ngựa.
Trong lòng hắn lúc này tràn ngập sự căm thù, lão Triều của Thôn Hải Bang sao lại to gan như vậy, dám ám sát ở Thành Liễu Hồ?
Mà điều hận nhất lúc này là người dân kinh hoảng và đám người tan tác ở xung quanh...
Nhưng mà, thần tướng thành thủ bên trong thành đâu?
Văn thư đâu?
Tiên sinh, thầy dạy trong thư viện đâu?
Lúc này bọn họ chắc chắn đã nhận được tin tức, nhưng vì sao mãi đến lúc này mà vẫn không có người xuất hiện?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo