Phương lão gia đã tức điên lên, bỗng nhiên kéo trường bào lên, phóng về một chỗ trong tường Đông, đẩy cỏ rậm rạp xung quanh ra, lập tức nhìn thấy chỗ này có giấu một cái lỗ chó, một thân tơ lụa này của Phương lão gia tử lại không thèm nghĩ ngợi, cúi đầu xuống chui ra ngoài từ lỗ chó, không quan tâm đến bùn đất dính trên người, lập tức chạy về phía trước, mỗi vài bước đã đụng một ngựa dắt người, lớn tiếng nói:
-Đưa ngựa cho ta...
Đối phương chính là ông chủ cửa hàng xe ngựa, thấy thế hoảng hốt:
-Phương lão gia ông làm gì vậy?
-Con trai của ta bị người đuổi giết...
Phương lão gia quát lớn lên, lập tức kéo ngựa qua, nghiêng người cưỡi lên, thúc ngựa chạy đi.
Nhưng phương hướng ông ta phóng đi cũng không phải là Nam thành, mà là cắn răng một cái xông về Bắc thành, cách ba con phố lớn chính là vị trí phủ thành thủ của thành Liễu Hồ, kiến trúc uy nghiêm hào hoa phú quý, có một luồng hơi thở tiêu điều, dân chúng tầm thường đến nơi này sẽ theo bản năng hạ thấp giọng, không dám ồn ào, còn Phương lão gia phóng ngựa đến lại cao giọng hô to lên:
-Cứu mạng, thành chủ cứu mạng...
Nếu bình thường có tiếng kêu lớn như vậy thì phủ thành thủ sợ là lập tức có phản ứng.
Nhưng ngày hôm nay, để mặc tiếng kêu của Phương lão gia vang vọng trước phủ thành thủ, lại có vẻ trống rỗng, tịch mịch.
Ai cũng không biết bên trong phủ thành thủ của thành Liễu Hồ nuôi bao nhiêu Luyện khí sĩ.
Nhưng bây giờ trong này cũng không giống như nuôi Luyện khí sĩ, chỉ giống như nuôi một đám người chết.
Trên gương mặt béo phì đó của Phương lão gia tử, từng thớ thịt run rẩy, không biết là do tức giận hay mệt mỏi, từng hạt mồ hôi lớn chảy xuống, sau khi hô lớn mấy tiếng thì ông ta cũng hoàn toàn hiểu ra, trong ánh mắt càng lộ ra một sự phẫn nộ hận thù, bỗng nhiên quát to lên một tiếng, không hề hô cứu mạng, mà là chửi ầm lên:
-Mẹ kiếp đại gia ngươi Bạch Hóa Lý, ngươi cút ra đây cho lão tử...
-Con trai của ta bị người ám sát, ngươi dám khoanh tay đứng nhìn?
-Nếu con trai ta có mệnh hệ gì ngươi có tin lão tử có liều cả của cải của Phương gia, cũng sẽ kéo cả dòng họ Bạch thị của ngươi chôn cùng hay không!
-...
-...
Tiếng mắng phẫn nộ vang vọng trước phủ thành thủ.
Ai mà không biết dòng họ của thành thủ, bao nhiêu năm qua chưa từng bị người ta mắng chửi như vậy.
Mà bên trong sự im lặng này, cửa lớn của phủ thành thủ bỗng nhiên mở ra, một vị văn thư dưới cằm có ba sợi râu dài đi ra, định thần nhìn lại, nhất thời kinh hãi tiến lên:
-Hóa ra là Phương lão gia, bây giờ thành thủ ra ngoài giải quyết công việc, không biết Phương lão gia đến là để...
-Cút mẹ nhà ngươi giải quyết công việc, con trai của ta bị kẻ xấu ám sát ở Nam thành, các người dám đứng trước mặt ta giả vờ hồ đồ?
Phương lão gia tử tức giận lên tiếng, chửi ầm lên.
-Nhị công tử bị người ám sát?
Văn thư kia kinh hãi, lập tức kêu lớn:
-Mau, gọi hết thần tướng trong phủ ra đây, đi bắt hung đồ...
Một đám người vội vàng dẫn ngựa đếm tướng, hỗn loạn rối ren, nhìn có vẻ vô cùng lo lắng, nhưng tốc độ không hề nhanh, đợi đến lúc mười mấy vị Luyện khí sĩ tụ tập lại, cưỡi khoái mã chạy đến Nam thành, cũng đã là một nén hương sau đó rồi.
...
Mà trước này, lão Triều hung ác điên cuồng đã sớm nhanh chân đi ngang qua đường phố, thân hình như một đám mây đen bay trong không trung, chỉ trong vài bước đã chạy đến phía sau xe ngựa chỉ còn một con ngựa kéo xe kia, vung tay lên, lập tức kéo xe ngựa về, lòng bàn chân dùng sức, đạp ra một cái hố to trên mặt đất, con ngựa kéo xe này bị lão ta mạnh mẽ kéo lấy, không thể nhúc nhích chút nào.
-Ha ha ha ha, lão đại Phương gia chết ở hoang nguyên, lão nhị phải chết trên tay của ta...
Trong lúc hú lên cười to, lão Triều kéo xe ngựa vung lên, đánh về con ngựa ở bên cạnh chiếc xe, con ngựa sống sờ sờ lập tức bị đâm chết, xe ngựa cũng trượt sang một bên, nhưng chiếc xe ngựa này vô cùng kiên cố, bị đụng một lúc như thế vẫn chưa từng xuất hiện dấu hiệu bị tổn hại.
-Thiếu nợ thì trả tiền, nợ máu phải trả bằng máu, giao mạng ra đây cho ta...
Lão Triều cười hú lên, vung vẩy đại đao, đao khí cuồn cuộn như ngân long, mạnh mẽ bổ về phía xe ngựa.
Lúc này, Tiểu Thanh Liễu vẫn còn ở đằng sau vội vàng đuổi theo, chân bị thương đuổi theo không kịp, lúc này Phương lão gia còn chưa chạy vội đến phủ thành thủ, mà ở thư viện bên kia dường như hoàn toàn không biết tình hình bên này, dân chúng xung quanh chạy tán loạn khắp nơi, chỉ cảm thấy sợ hãi trốn không kịp...
Hiển nhiên một đao kia bổ xuống, là muốn chém chiếc xe ngựa, kể cả Phương nhị công tử ngồi trong xe ngựa đều thành thịt vụn.
-Bạch!
Tuy nhiên vào đúng lúc này, một thanh phi kiếm màu bạch ngọc bỗng nhiên lướt qua toàn bộ con hẻm bay đến đây, chém lên chuôi đao phất lên cao cao của lão Triều, tuy rằng bay từ khoảng cách quá xa, pháp lực đã cạn, nhưng vẫn có thể gắng gượng chống đỡ một đao này.
Sau một kiếm, chính là kiếm thứ hai, kiếm thứ ba.
Từng chiêu từng chiêu kiếm chém tới, mạnh mẽ ép lão Triều lui về sau một bước.
Đầu phố bên kia, Mạnh Tri Tuyết từ xưa đến nay luôn đoan trang nghiêm cẩn, nay đến cả giày cũng không mang, một đôi chân trần đạp lên hư không, tóc cũng không chải lên, sau lưng đeo ngang một hộp kiếm bạch ngọc, bên trên hộp kiếm, từng đạo từng đạo phi kiếm liên tục chém về phía lão Triều, bởi vì nàng ta vừa mới chạy đến, khoảng cách rất xa, nhưng không thể không xuất kiếm, vì thế mỗi một kiếm của nàng ta đều tiêu hao mấy phần pháp lực.
Trong hư không ở xa xa hơn một chút, có bóng đen đến từ trên trời, đó chính là Nhiếp Toàn, Hạc Chân Chương và những người khác mượn pháp lực bay vút tới.
Thành thủ, thần tướng không tới, tiên sinh thư viện cũng không, chỉ có Ngũ Tử của Nam Sơn Minh đến.
Mạnh Tri Tuyết vừa xông về phía trước vừa liên tục tế kiếm chém ra.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo