Thực lực của lão Triều rất mạnh, làm việc cũng nhanh nhẹn.
Với tu vi cỡ này của lão ta mà nói thì khoảng cách hơn mười trượng gần như là một bước có thể vượt qua, trường đao trong tay rung động, gợn ra đao khí như ánh sáng bạc, giống như một làn sóng cuốn lên, ven đường cho dù cọc gỗ hay nham thạch đều bị chém đứt.
Nhưng lão ta cũng không ngờ rằng Tiểu Thanh Liễu lại phản ứng nhanh như vậy.
Từ giây phút lão ta kéo nhẹ dây cương, một chiếc xe ngựa tinh xảo mà xa hoa, nhìn có vẻ thật sự giống như được đúc ra từ bạc, muốn bao nhiêu hào hoa phú quý thì có bấy nhiêu hào hoa phú quý, nhưng nhìn không rắn chắc cho lắm, đã loáng thoáng vang lên tiếng dây cung kéo căng. Chốc lát đã có mười mũi cung tên đột ngột thậm chí là xé không trung bay đến, xé rách từng tầng không khí, trong giây phút đó bay thẳng đến mặt chính diện của lão Triều...
Trong xe còn có ám nỏ sao?
Lão Triều cười gằn uy nghiêm đáng sợ, cắn chặt hàm răng, con ngươi thu nhỏ lại.
Nội tức xung quanh tuôn trào ra, hóa thành pháp lực dày đặc bao quanh người trong hư không.
Chỉ trong chớp mắt, mười mấy mũi tên kia lập tức bị pháp lực vô hình này ngăn cản lại, giống như bị đóng băng.
Mà lão Triều nhanh chân xông về trước, cung tên kia ngay tức khắc bị đánh bay ra, giống như xua mấy con ruồi, tuy rằng mũi tên sắc bén, nhưng không có sự gia trì của tốc độ, khi lão ta ở cảnh giới Bảo Thân, ở trước thân thể như sắt thép, cũng không có chút uy hiếp nào.
Chỉ có điều, cũng thừa dịp một lát này, xe ngựa đã nhanh chóng quẹo vào hẻm nhỏ, xông về phía trước.
Người trong thành Liễu Hồ đều biết xe ngựa của Phương nhị công tử nhẹ nhàng, khéo léo, ngựa thần kéo xe cao lớn phi phàm, nhưng nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì cũng không biết tuấn mã này có thể đạt tới trình độ như vậy, trong hẻm nhỏ chật hẹp, lướt đi như bay, hoàn toàn không bị va vấp chỗ nào.
Một thân thần lực bùng nổ, giống như vút bay trên đất bằng, kéo xe ngựa lao nhanh về phía trước, chỉ chốc lát mà đã chạy được mười mấy trượng.
-Ha ha ha ha, đến giờ phút này rồi còn muốn chạy trốn à?
Lão Triều vọt vào hẻm nhỏ, cười to lạnh lẽo đáng sợ.
Trong mắt lão ta, dựa vào sức mạnh của xe ngựa mà muốn thoát thân khỏi lòng bàn tay của Luyện khí sĩ, vốn là chuyện cười.
-Rào!
Pháp lực quanh người lão ta bùng nổ, cả người lập tức đứng vững trên không trung, dù là con tuấn mã kia lao đi với tốc độ cực nhanh, nhưng lão ta chỉ trong vài hơi thở đã đuổi kịp tới, mũi đao của trường đao trong tay đột nhiên phát ra tiếng rồng ngâm ong ong, đó là bởi vì trong chớp mắt có rất nhiều pháp lực mạnh mẽ gia trì trên thân đao, một thanh đao này như biến thành tà vật, thuận thế vung ra đao khí dài mấy trượng...
Hoàn toàn không cho người ta thời gian phản ứng, đao khí đã xa xa rơi xuống trên xe ngựa.
Đao khí do cảnh giới Bảo Thân dùng hết sức chém ra, có thế như bẻ gãy cành khô, cắt kim loại đập nát ngọc, chém núi đập đá, dễ như trở bàn tay!
Tuy nhiên ở khoảnh khắc đao khí kéo tới, trên mui xe ngựa kia, giữa một hoa văn tinh xảo, trong chớp mắt có ánh sáng lấp lánh kinh người chuyển động, giống như lá chắn, mà ở ngọn nguồn lưu quang này có thể nhìn thấy một tảng đá hình tròn, kích thước cỡ nắm nay của một đứa trẻ, màu sắc như ngọc.
-Bạch!
Đột nhiên xuất hiện linh quang chắn ngang trước một đao kia, chống đỡ tất cả đao khí.
Một đao đầy sát khí này của lão Triều lại không thể chém đứt linh quang, trái lại còn đẩy xe ngựa lao nhanh về phía trước.
-Rào...
Xe ngựa đã hoàn toàn chạy ra khỏi con hẻm, rẽ ra đường lớn, sau đó lao nhanh về phía Đông.
“Long thạch?”
Lão Triều nhìn linh quang này, cắn răng quát khẽ, dường như không ngờ rằng thứ này sẽ xuất hiện bên trên một chiếc xe ngựa.
Thứ đồ chơi chỉ có cấp bậc tu hành đến Luyện khí sĩ thượng giai mới có thể sử dụng lại cứ thế đặt bên trên xe ngựa?
“Phương gia quả nhiên ẩn giấu không ít bí mật...”
Trong lòng lão ta, trái lại dâng lên sát ý mạnh mẽ hơn, mượn thế của một đao kia quay người lại, chưa đáp xuống đất đã xa xa chộp tới phía trước, khí tức màu đen chuyển động quanh người lập tức ngưng tụ lại, mơ hồ hóa thành dáng vẻ của một cái đầu hổ màu đen, giống như một bàn tay cực lớn lao thẳng ra ngoài ba trượng, miệng hổ bỗng nhiên mở to ra, mạnh mẽ ngoạm xuống xe ngựa của Phương gia.
“Bốp...”
Sức mạnh chiếm đoạt của đầu hổ va chạm với linh quang bao trùm quanh chiếc xe ngựa kia, bùng nổ ra linh quang kinh người.
Sức mạnh này đạt đến cực hạn, một viên đá màu bạch ngọc này bỗng nhiên trở nên xám trắng, xuất hiện vô số vết rạn.
Cũng trong chớp mắt này bên trên xe ngựa, linh quang đột nhiên biến mất.
-Mẹ kiếp...
Tiểu Thanh Liễu chửi lớn một câu, toàn lực thúc giục hai con tuấn mã.
Luyện khí sĩ Trúc Cơ Cảnh ra tay, lại có thần uy đến bực này, sức mạnh của một khối Long thạch có thể chống được một đòn này của lão ta hay sao?
Nhưng trong lòng mắng thì mắng, Tiểu Thanh Liễu trái lại càng bĩnh tĩnh hơn, hai dây cương trong tay hắn như có sức sống vậy, kéo chặt hai con ngựa này, thậm chí có thể thông qua dây cương trực tiếp ra lệnh cho chúng nó, dễ dàng sai khiến, nhất là bây giờ đã quẹo vào đường lớn, tốc độ càng tăng nhanh hơn, xe ngựa lao nhanh chạy thẳng về phía trước như bay, nhấc lên một đống bụi mù trên mặt đất.
-Người Phương gia vong ân bội nghĩa, đều đáng chết...
Càng đi sâu vào thành, càng không có cơ hội quay đầu lại, nhưng lúc này lão Triều lại hoàn toàn không để ý, dường như toàn bộ đầu óc đều chỉ có một suy nghĩ, chém chết Phương Thốn, báo thù cho chủ nhân của mình, nhanh chân lao nhanh, đuổi theo về phía trước, sau mấy bước, thế mà lại bay từ trên không đến, cả người đều bay giữa không trung, như một con chim ưng đói khát nhào xuống từ không trung, nhanh chóng nhào đến xe ngựa.
-Bạch!
Trong phút chốc khi lão ta sắp đến gần xe ngựa, trong ngực đột nhiên bay ra một thứ đồ vật gì đó làm mờ.
Mạnh mẽ bày ra giữa không trung, đó chính là một tấm võng lớn được dệt từ những sợi tơ xám tối tinh mịn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo