“Lão Triều đến đây ám sát mình là thật sự muốn báo thù cho Lam Sương tiên sinh hay là vì điều gì khác?”
Nghe phía ngoài kinh hoảng rối loạn, Phương Thốn im lặng suy nghĩ.
“Bây giờ bản thân lão ta đã vốn khó bảo toàn, một khi xuất hiện, hai bên hắc bạch đều sẽ giết lão ta, vì thế lão ta xuất hiện ở xung quanh thành Liễu Hồ cũng là một con đường chết, đặc biệt là lão ta còn dám vọt vào trong thành, ám sát mình ngay bên đường, gần như là tự chui đầu vào lưới, chuyện này chắc chắn là kẻ điên đã hoàn toàn mất đi lý trí, ngoại trừ giết mình ra thì những thứ khác đều hoàn toàn không để ý mới có thể làm ra được...”
“Nhưng nếu lão ta đã điên như vậy, từ ngày thứ hai sau khi xảy ra chuyện thì đã sớm xông vào Phương phủ, nhưng lão ta lại không làm vậy...”
“Vì vậy, thật ra lão ta đã bị sai khiến?”
“Nói chính xác hơn thì, hẳn là lão ta đã bị người dùng Nhiếp Hồn Thuật cao minh để điều khiển, đuổi theo đến đây để giết mình?”
“Như vậy, người muốn giết mình là ai đây?”
Bên ngoài càng hỗn loạn, trong lòng trái lại càng bình tĩnh, bình tĩnh, thậm chí có chút lạnh lùng suy nghĩ:
“Thành thủ và viện chủ thư viện?”
“Không đúng, bọn họ không có lá gan như vậy, nhưng mà bọn họ cũng muốn giết chết mình, đây là sự thật!”
Nhìn về phía con phố trống rỗng, đầu đường cuối ngõ, giữa không trung bầu trời, không có chút động tĩnh.
Hôm nay là ở thành Liễu Hồ, ở dưới sự bảo hộ của hai phe thư viện và thành thủ, bất kể là chỗ nào trong thành có vấn đề, chỉ cần bọn họ muốn thì đều có thể chạy đến đây đầu tiên, nhưng bây giờ cũng không có chút động tĩnh, thật ra không khó tưởng tượng lý do đằng sau đó, đây không phải là vì bọn họ không biết bên này đã xảy ra chuyện, chỉ là xuất phát từ một loại tâm lý nào đó nên tạm thời lựa chọn án binh bất động thôi...
“Bởi vì bây giờ người thật sự biết được quan hệ giữa Lam Sương tiên sinh và lão viện chủ chỉ có một mình mình, hơn nữa mình lại không làm như bọn họ mong muốn, giúp đỡ bọn họ hắt hết nước bẩn lên người của Lam Sương tiên sinh, vì thế thật ra bọn họ cũng muốn diệt khẩu?”
“Bọn họ không có gan tự tay sắp xếp trận sát cục này, nhưng nếu lão Triều tới đây thì bọn họ cũng vui vẻ thành toàn...”
“Thật thú vị...”
Phương Thốn thở dài trong lòng.
Lão Triều chạy tới, thà nộp một cái mạng cũng phải ám sát mình, giết chết dòng dõi của Phương gia.
Mà lý do lại là lấy oán báo ơn!
Năm đó huynh trưởng của mình vì đến Nam Sơn chém hổ, ép lão viện chủ thoái vị, kinh sợ đến bọn đạo chích, mượn chuyện Yêu Đan hung hăng ngang ngược hoành hành ở thành Liễu Hồ ép vào trong bóng tối, nhưng hắn cũng vì vậy mà rơi vào tiếng xấu "lấy oán báo ơn", "vong ân bội nghĩa". Mà bản thân, tốn sức bày bố, rốt cuộc bắt được Nhân Tiêu luyện Nhân Đan, nhưng cũng bởi vì vậy lại rơi vào kết cục bị người ám sát.
Điều mấu chốt nhất chính là,thư viện và thành thủ đều án binh bất động, ngồi xem tất cả những chuyện này diễn ra...
Luyện khí sĩ trong thành Liễu Hồ lúc này cũng không ai thò đầu ra, không một ai đến đây ngăn cản lão Triều điên cuồng này!
Rốt cuộc có bao nhiêu người muốn mình chết?
Phương Thốn yên lặng suy nghĩ, trong lòng như có thật nhiều những thứ ẩn giấu cực sâu, đang điên cuồng nảy sinh, sôi sục.
...
-Lão gia, việc lớn không hay rồi, nhị công tử bị người ta ám sát ở thành Nam...
Người ở trên đường lớn Nam thành Liễu Hồ đột nhiên trở nên hỗn loạn, lão Hoàng quản gia nhận được tin tức chạy thục mạng đến nỗi rơi một chiếc giày, vọt vào trong Phương phủ, nha hoàn nô bộc trên đường nghe thấy tin tức này đầu tiên là cả kinh, sau đó cũng cuống quýt nhảy lên, có người thế mà lại sợ đến khóc lớn, có người thì tiện tay cầm chổi quét và cây còi, kể cả những hộ viện cầm cung tên trong tay cũng muốn xông ra khỏi phủ.
-Cái gì?
Phương lão gia tử và phu nhân đang ngồi trong sảnh uống trà cùng nhau, thuận tiện nhìn tiểu hồ ly đọc sách, suýt chút nữa đã sợ đến ngã xuống đất, Phương phu nhân bật dậy đứng lên thật mạnh, quát to một tiếng "Con của ta" sau đó sắc mặt trắng bệch, hốt hoảng đến nỗi suýt chút nữa đã ngất đi.
-Đỡ bà ấy...
Phương lão gia quát to một tiếng, kéo vạt áo trường bào chạy vào sảnh trong, vừa chạy vừa kêu lên hỏi:
-Xảy ra chuyện gì?
-Phía trước truyền đến tin tức nói lão Triều của Thôn Hải Bang ám sát công tử...
-Thư viện đâu? Thành thủ đâu?
-Không thấy người đâu cả...
Lúc Phương lão gia vọt đến bên cạnh cửa lớn đã hiểu rõ tình hình, cũng không biết nghĩ đến điều gì, thế mà lại tức giận xanh mặt, nghiến răng nghiến lợi quát lớn, kêu to:
-Đồ khốn, đồ khốn, chuẩn bị ngựa cho ta, mau chuẩn bị ngựa cho ta...
Lúc này tôi tớ hộ viện bên cạnh Phương phủ đã sớm tụ tập thành một đoàn, người nào người nấy đều cầm còi và cung tên, thậm chí còn có mấy nha hoàn to béo cầm chổi đứng lẫn trong đó, vừa nghe Phương lão gia kêu to thì đã sớm có người dắt ngựa đến, chen chúc nhau đi ra, chuẩn bị chạy đến thành Nam cứu công tử nhà mình, nhưng mà nào ngờ, đại môn của Phương trạch có kéo như thế nào cũng kéo không ra...
Hai con sư tử đá ở trước cửa, một con nghiêng đầu, một con nhếch miệng, nhưng nhìn không hề buồn cười mà lại như có sát khí.
-Cửa không mở ra được...
-Trèo tường, trèo tường...
Phương lão gia dường như hiểu rõ vì sao cửa lớn không mở ra được, luôn miệng quát lớn.
Một vài tôi tớ hộ viện có chút lanh lợi đã sớm vọt đến muốn leo tường, nhưng mỗi một người bò lên trên đầu tường đều bị một sức mạnh không tên nào đó ảnh hưởng, hoặc là trượt chân xuống, hoặc là không thể khống chế được cơ thể, tất cả đều ngã xuống từ trên đầu tường, ngã vào trong sân.
-Tiểu súc sinh khốn kiếp, chỉ biết chăm sóc cho người khác, không biết mạng của mình quý giá sao?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo