Một lát sau hắn mới nói với Lam Sương tiên sinh:
-Tiên sinh cảm thấy cơ thể này của ta như thế nào?
-Là sự lựa chọn tốt nhất. - Lam Sương tiên sinh cười trả lời.
-Bất luận là thiên tư hay là gia thế của ngươi, quả thực không có ai tốt hơn nữa. Có lẽ cũng vì thân phận của ngươi, sau khi đoạt xá ngươi, có thể sẽ gặp phải một số vấn đề khác. Nhưng ngươi cũng biết đấy, làm một người cần đoạt xá, khi nhìn thấy một sự lựa chọn hoàn hảo với bản thân mình thì rất khó mà kiểm soát được bản thân…
Phương Thốn nở nụ cười:
-Cho nên ngày đầu tiên ta vào thư viện, tiên sinh đã nhắm trúng ta rồi?
-Cho nên tiên sinh lo lắng ta dùng Luyện Khí Đan như vậy sẽ hủy hoại căn cơ của mình?
-…
-…
Hai người đều im lặng, trà trên bàn cũng sắp nguội rồi.
Bản thân Phương Thốn cũng không biết rốt cuộc lúc này thứ đang tràn ngập trong lòng mình là cảm xúc gì.
Hắn chỉ miễn cưỡng đè nén những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, làm tư duy của mình tỉnh táo lại, chậm rãi nói:
-Hay là nói, sau khi tiên sinh đoạt xá, đến thư viện làm giáo viên vốn là để chọn thân xác thứ hai?
-Ngài còn nghiêm túc dạy ta, giải đáp tất cả nghi hoặc của ta, kỳ thật đều là để chuẩn bị cho đoạt xá đúng không?
Hắn nhẹ nhàng hỏi từng câu một, cuối cùng trong giọng nói đã không thể kìm nén được tức giận.
-Ngài từng nói nếu không có huynh trưởng của ta giúp đỡ thì ngài cũng không có hôm nay, phải chăng là duyên tiền định, hóa… hóa ra…
-Câu nói này không sai. - Lam Sương tiên sinh nở nụ cười, nói:
-Năm đó hắn còn nhỏ đã chạy đến Nam Sơn chặt đầu hổ, vạch trần chuyện ta trộm tiên thiên khí kéo dài tuổi thọ trước mặt mọi người, ép ta thoái vị, chịu sự khiển trách của tiên tông, bị giam trong động phủ, đây chẳng lẽ không phải thứ hắn cho ta sao? Cách làm của hắn khiến suốt mười mấy năm sau đó của ta chịu dày vò ngày đêm, đau đớn không chịu nổi, chẳng lẽ còn không phải do hắn ban tặng sao?
Phương Thốn nghe lời này không khỏi im lặng, thật lâu sau cũng không nói gì.
-Về phần ta dạy ngươi, giúp ngươi, không cần nghĩ nhiều làm gì.
Lam Sương tiên sinh khẽ thở dài, nói tiếp:
-Dạy một đệ tử thiên tư trác tuyệt quả thực là một chuyện may mắn, lão phu có thể dạy dỗ ngươi thật ra rất vui vẻ. Linh Tú luôn lo lắng ta sẽ không kiềm chế được chính mình, sẽ làm gì ngươi, cho nên nàng vẫn luôn ngăn cản ta. Nhưng nàng đã coi thường ta rồi, kỳ thật nếu có thể phục dụng Nhân Đan, tạm thời áp chế thì ta cũng không cần phải ra tay với ngươi…
-Nhân Đan…
Phương Thốn cúi đầu hít sâu một hơi, vẻ mặt chán nản.
Hai viên Nhân Đan, sáu trăm mạng người…
Hắn im lặng, bỗng nhiên nhìn về phía Lam Sương tiên sinh:
-Lúc trước người luyện Nhân Đan ở sau Quỷ Nha Phong là ai?
Lam Sương tiên sinh im lặng, không trả lời câu hỏi của Phương Thốn.
Phương Thốn hơi cắn răng, thấp giọng nói:
-Lúc ấy ta cho rằng tu vi của người luyện Nhân Đan không cao, chỉ là mượn lực của đại trận, nhưng nếu là tiên sinh ở đó, hoàn toàn có đủ thực lực chém giết toàn bộ chúng ta, diệt khẩu chúng ta…
Lam Sương tiên sinh nhẹ nhàng lắc đầu, hồi lâu sau mới nói:
-Cần gì phải làm đến mức như vậy?
Phương Thốn bất chợt không nói được nữa, trong lòng có một cảm xúc kỳ lạ trào dâng, hồi lâu sau mới nhìn lên ánh mắt của Lam Sương tiên sinh, nói:
-Sau khi viên Nhân Đan thứ hai mất tích tiên sinh mới quyết định đoạt xá ta đúng không? Kể từ khi đó, Nhân Đan biến mất, Linh Tú giáo viên chết, ngài gần như đã không thể lấy được Nhân Đan nữa. Lại thêm thấy ta điên cuồng dùng Luyện Khí Đan, cho nên ngài mới ngăn cản ta, mới truyền lại phương pháp luyện Cửu Khí Nguyệt Hóa Thân là bởi vì… bởi vì ta luyện Cửu Khí Nguyệt Hóa Thân sẽ có căn cơ giống với ngài, để đoạt xá thuận tiện hơn đúng không?
-Ngươi và huynh trưởng của ngươi thật sự rất giống nhau…
Lam Sương tiên sinh nghe xong bật cười.
-Khi huynh trưởng của ngươi mới vào thư viện, tuy rằng thiên tư cao nhưng cũng rất biết gây chuyện. Giáo viên phía sau hắn thật ra rất khó bảo vệ hắn, nhưng ta đã lén lút giúp hắn mấy lần, chỉ là không ngờ rằng tiểu thiên tài mà ta tán thưởng và âm thầm giúp đỡ này rốt cuộc vẫn là kẻ thù của ta, dồn ta vào đường cùng…
Phương Thốn hờ hững nghe, dường như sắc mặt không chút thay đổi, lại như là cảm xúc rất phức tạp, ngược lại không thể biểu đạt ra.
-Ngươi và huynh trưởng của ngươi thông minh giống nhau, nhưng ngươi xảo trá hơn hắn.
Lam Sương tiên sinh cười nhìn về phía Phương Thốn, nói:
-Nếu là hắn sẽ chỉ tìm bằng chứng qua đống giấy tờ cũ như những đứa trẻ của liên đoàn Nam Sơn Minh. Hắn quá tuân thủ kỷ luật, làm việc quá công chính, đương nhiên cũng sẽ dễ dàng bị dắt mũi, rất dễ bị hãm hại. Nhưng ngươi thì khác, ngươi lựa chọn đặt bẫy từng bước, buộc chúng ta phải đi theo kế hoạch của ngươi, giống như lúc đó Linh Tú quay lại cướp đan, giống như lão Triều biết rõ trúng kế nhưng vẫn muốn đưa Nhân Đan cho ta, giống như ta dù biết rõ là nguy hiểm nhưng vẫn nhận viên đan này…
Sắc mặt của Phương Thốn đanh lại.
Nếu sớm biết rằng nhân tiêu cuối cùng được tìm ra chính là Lam Sương tiên sinh, liệu mình có còn làm tất cả những điều này không?
Có lẽ, không có nếu như…
Từ khi mình bắt đầu truy xét nhân tiêu thì đã…
…
-Thủ đoạn của ngươi so với huynh trưởng ngươi cao minh hơn, nhưng ta không biết ngươi có cố chấp giống huynh trưởng ngươi không.
Lam Sương tiên sinh nhìn về phía Phương Thốn, nhẹ giọng nói:
-Tuy rằng ta không thể thu ngươi làm đệ tử thân truyền, nhưng dù gì cũng từng là thầy trò, việc này đã bại lộ rồi, ta sẽ mang Nhân Đan cao chạy xa bay, ngươi cũng coi như chưa từng đến nơi này, ngươi thấy thế nào?
Trên mặt Phương Thốn xẹt qua vẻ quả nhiên là vậy.
Hắn im lặng hồi lâu mới nói với Lam Sương tiên sinh:
-Đây đúng là chuyện khi nãy ta hỏi tiên sinh, mời tiên sinh giải thích nghi hoặc giúp ta…
-Thân là luyện khí sĩ, gặp được người luyện Nhân Đan, có nên giết hay không?
-…
-…
Lam Sương tiên sinh bỗng nhiên im lặng, ông ta nhìn ánh mắt nghiêm túc của Phương Thốn, sắc mặt cũng dần dần trở nên cứng lại. Một lát sau ông ta mới nhẹ giọng nói:
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo