-Lam Sương tiên sinh…

-Học sinh bái kiến Lam Sương tiên sinh, xin người mở đại trận ra…

Nhưng đúng lúc này, trong thư viện yên tĩnh bỗng nhiên vang lên tiếng gào lo lắng của Mạnh Tri Tuyết.

Lúc này bên người nàng ta là đám người Hạc Chân Chương, Nhiếp Toàn, Mộng Tình Nhi, Vũ Thanh Ly cấp thiết lướt đến động phủ.

Lúc này trong tay Mạnh Tri Tuyết còn cầm một quyển hồ sơ thoạt nhìn cực kỳ cổ xưa với thần sắc lo lắng dị thường. Mà ở phía sau các nàng còn có mấy vị tọa sư cùng giáo viên của thư viện, viện chủ thư viện Bạch Sương cùng thành thủ Liễu Hồ cũng ở trong đó.

-Phá hủy, yêu trận đã khởi động, Phương nhị công tử… đang ở bên trong!

Năm thành viên của Nam Sơn Minh cùng nhau vọt tới trước cỗ khí cổ quái này thì dừng lại, họ cũng cảm nhận được khí tức quỷ dị do ba cây liễu trong sương mù kỳ quái này tản mát ra, tất nhiên các nàng không xa lạ màn sương mù kỳ quái này chút nào, cũng rất tinh tường trận quang sương mù kỳ quái này, trước đây đã gặp ở trong núi, vì vậy các nàng càng xác định suy đoán của mình, trên mặt mỗi người đều hoảng sợ không có chút huyết sắc nào.

-Lam Sương tiên sinh, nhanh mở đại trận, đừng trách học sinh vô lễ…

Mạnh Tri Tuyết nóng ruột, nàng ta đã dẫn động phi kiếm, cấp thiết chém tới, nhưng phi kiếm sắc bén không gì sánh được chém vào sương mù kỳ quái lại chỉ phát ra tiếng -Keng thanh thúy, sương mù vô hình vô chất lại như là thực thể, đụng phải là tia lửa văng khắp nơi, còn bắn trở về.

Trong chớp mắt, lực vô hình của Hạc Chân Chương, Nhiếp Toàn, Vũ Thanh Ly đều đánh tới sương mù kỳ quái, kết quả vẫn vậy.

Tu vi cùng thực lực của bọn họ còn chênh lệch khá xa so với sương mù kỳ quái trước động phủ!

-Sư tôn, thúc… thúc phụ…

Mạnh Tri Tuyết nóng nảy, gấp gáp vội xoay người lại nhìn về hai người phía sau lưng.

Đi theo sau lưng các nàng, chính là viện chủ thư viện Công Dương Yển Thanh cùng với thành thủ Bạch Hóa Lý, lui về phía sau nữa còn có tọa sư cùng giáo viên của thư viện, thần tướng cùng công văn sư bên người thành thủ. Trên mặt mỗi người đều lộ chút vẻ kinh ngạc cùng khó tin, chỉ có nét mặt hai người viện chủ cùng thành thủ là thờ ơ, chứng kiến Mạnh Tri Tuyết nhìn bọn họ, họ mới đồng thời gật đầu.

-Lam Sương… tiên sinh, thứ tội rồi!

Hai người bọn họ chậm rãi đi tới trước, trong nội tâm cũng như thể làm ra quyết định cực lớn, nói một câu đã một người tung chưởng bên trái, một người tung chưởng bên phải, dùng vô hình pháp lực đan nhào về phía trước, như bàn tay khổng lồ, cuồn cuộn xé về phía sương mù kỳ quái trước mặt.

Đám người học sinh cùng giáo viên Nam Sơn Minh đều đầy lo lắng nhìn về phía sương mù kỳ quái.

Từ khi các nàng tra ra sự kiện kia, họ vội gấp gáp bẩm báo viện chủ cùng thành thủ, không nghĩ tới lúc chạy tới vẫn chậm chân…

Nghe các bạn cùng học nói, nửa canh giờ trước Phương Thốn đã tới chỗ Lam Sương tiên sinh…

Ùng ùng!

Ngoài dự đoán mọi người, lực vô hình thành thủ cùng viện chủ tung ra còn chưa chạm được sương mù kỳ quái, lại chợt nghe thấy tiếng vang rền bên trong sương mù, có vẻ còn kèm theo tiếng người kêu rên cùng đồ vật bị nghiền nát, vừa tựa như bên trong xuất hiện một cỗ sức mạnh cực kỳ kinh khủng, sương mù kỳ quái lại không bị xé nát từ bên ngoài, mà là bị xé từ trong ra ngoài, toàn bộ bị xé thành mảnh nhỏ, sau đó tiêu tán cực nhanh ở giữa không trung.

Mọi người đều hoảng sợ lui về sau một bước, nhìn chăm chú lên, chỉ thấy ba cây liễu cùng tà trận giữa sương mù kỳ quái đều đã biến mất sạch sẽ. Chỉ còn cảnh hỗn độn phía sau động phủ, trước mặt bàn đá, thậm chí là mặt đất cũng xuất hiện từng kẽ nứt, nhìn thấy mà giật mình, mà Lam Sương tiên sinh cùng Phương nhị công tử thì ngồi cách bàn đá, thần sắc hai người đều có chút bình tĩnh, mặt không chút thay đổi.

Xem bộ dáng của bọn họ lại giống như đang uống trà nói chuyện bình thường.

Có vẻ ngay cả áo trắng trên người Phương Thốn cũng không bị dơ bẩn chút nào, trắng sạch như mới, hắn chỉ ngồi yên lặng.

Chỉ có ánh mắt có vẻ rất phức tạp vào lúc này, hình như có phẫn nộ, đồng tình, khổ sở, càng nhiều hơn là bi thương.

Mà ở đối diện hắn, Lam Sương tiên sinh lại có vẻ hơi dại ra, lúc này ngoại bào trên người ông ta đã bị xé rách, lộ ra toàn thân mụn độc, từng cái mụn độc đều có máu tươi chảy ra, ông ta thoạt nhìn trái ngược với huyết nhân bình thường, khí cơ trên người càng nhanh chóng bị trừ khử, gây cho người ta cảm giác giống như là hôm nay ông ta sẽ trở nên trống rỗng, chỉ còn sự bàng hoàng trong đáy mắt.

-Cái này…

Mọi người nhìn dáng dấp hai người bọn họ mà trong lòng cả kinh, không dám tiến lên trước.

-Thì… thì ra là thế…

Lam Sương tiên sinh nhìn Phương Thốn, cũng không biết lóe lên bao nhiêu nghi hoặc cùng khó hiểu, thậm chí còn hơi không cam lòng, nhưng chung quy, những tâm tình này đều nhanh chóng trôi qua trong mắt ông ta, cuối cùng thừa lại là bất đắc dĩ cùng tự giễu. Ông ta chậm rãi mở miệng, tất cả lệ khí trên người đều biến mất, thấp giọng cảm thán:

-Linh Tú lo lắng đúng, ta quả thực… quả thực nên cách các ngươi xa một chút!

Phương Thốn không đáp, hoặc như là không biết trả lời như thế nào, trầm mặc hồi lâu, hắn mới thấp giọng nói:

-Ta tu luyện…

-Ha ha, không cần nói cho ta biết!

Lam Sương tiên sinh nhẹ nhàng nâng tay, ngăn Phương Thốn mở miệng, chỉ khẽ thở dài:

-Đã là thiên tài, thì luôn luôn có chỗ khiến người ta không hiểu, chỉ là đáng tiếc…

Lúc ông ta nói chuyện, trong cơ thể bỗng nhiên vang lên một âm thanh như đồ sứ bị nghiền nát, thân thể của ông ta lại xuất hiện một vết rách đáng sợ vào lúc này, lan tràn một đường từ trước ngực đến cái trán.

Mặt của ông ta đã chia làm hai nửa, nhưng thần sắc trên mặt lại có vẻ vô cùng thong dong cùng bình tĩnh, ông ta nhìn Phương Thốn, nhẹ giọng nói:

-Nếu có thể dạy ngươi, thì cũng vẫn có thể xem là một chuyện may mắn, chỉ tiếc, ta chắc là không có cơ hội này!

Theo âm thanh rung động, trên người của ông ta cũng bắt đầu rơi một ít thịt nát xuống.

Phương Thốn chậm rãi ngẩng đầu:

-Vì sao tiên sinh không phục dụng Nhân Đan trước rồi… Như vậy rõ ràng sẽ nắm chắc hơn…

 

0.16067 sec| 2407.992 kb