-Ăn cơm…

Mạnh Tri Tuyết nghe thấy thế, vẻ mặt trở nên đau khổ, cúi đầu nhìn rồi nói:

-Ta mới ăn cơm ở nhà ngươi hai lần mà ta đã mập lên… nửa cân!

-Vậy chắc chắn hôm nay sẽ còn mập hơn đấy, hôm nay toàn là món đại bổ thôi!

Phương Thốn nở nụ cười, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Mạnh Tri Tuyết nói:

-Ngày mai ta sẽ quay lại thư viện!

Mạnh Tri Tuyết nghe thấy thế thì khẽ giật mình, lập tức gật nhẹ đầu.

Hồ nữ Tiểu Thanh Linh ngồi một bên thấy hai người bọn họ nói chuyện thì lặng lẽ thả lỏng lưng.

Phương Thốn không thèm quay đầu lại mà nói:

-Thẳng lưng…

Tiểu hồ nữ lập tức -vụt một tiếng ngồi thẳng lưng lên, sắc mặt càng đau khổ hơn.

Phương lão gia và phu nhân không muốn Phương Thốn quay lại thư viện.

Ngày đó Phương Thốn bỗng nhiên bị bạc tóc nhiều như thế, thất hồn lạc phách về nhà khiến cả hai người đều lo lắng không thôi. Trong mắt bọn họ, thậm chí việc cực khổ làm việc ở thư viện, không đi trên con đường tu hành thì có sao chứ, bình an mới luôn là điều quan trọng nhất…

Lão đại đã mất, nếu lão nhị quay lại mà gặp chuyện gì thì Phương gia xong luôn.

Thế nhưng khó lắm tâm trạng Phương Thốn mới tốt lên, muốn đi tới thư viện xem thử, khiến cho bọn họ muốn khuyên nhưng không dám.

Xe ngựa lọc cọc lọc cọc đi trên đường cái thành Liễu Hồ.

Bên đường bán mì hoành thánh, bán đồ ăn thức uống, tất cả bách tính đều ngừng lại nhìn chiếc xe ngựa tinh xảo kia, biết Phương nhị công tử xảy ra chuyện cách đây không lâu giờ lại xuất hiện, những người hàng xóm láng giềng đều suy nghĩ xem nên nói gì. Nhưng lần này Phương nhị công tử không vén rèm lên cười với cô nương bán hoa đậu, cũng không dừng xe trêu ghẹo bụng ông chủ đánh xe ngựa giống như đã hoài thai được bảy tháng, chiếc xe ngựa chỉ lẳng lặng chạy qua đường cái, mọi người đều cảm thấy như là thiếu thứ gì đó.

Lúc tới thư viện, đám học sinh thư viện cũng hiếu kỳ giống như bách tính thành Liễu Hồ, thậm chí còn có vài giáo viên và chấp sự cũng dâng lên một nỗi hoảng sợ không tên, nhao nhao viện đủ lý do để đi tới trước thư viện nhìn kỹ Phương Thốn đang đi xuống xe ngựa.

Rèm xe ngựa được xốc lên, Phương Thốn xuất hiện trước mắt mọi người.

-Chuyện này…

Trong lòng những học sinh thư viện lập tức trầm xuống, từng người từng người đều cảm khái than tiếc…

Quả nhiên…

Nhìn mái tóc trắng kia là biết những lời đồn đại là thật, Phương nhị công tử bị đoạt xá, mặc dù đối phương không thành công nhưng cũng đã đả thương căn nguyên của hắn nghiêm trọng.

Phương Thốn của trước đây xông qua hậu sơn tu sáu kinh, thiên tư cao khiến vô số người sợ hãi thán phục, thậm chí ghen ghét. Thế nhưng sau này, hắn phục dụng một số lượng lớn Luyện Khí Đan để tăng cao tu vi, có vài người còn cảm thấy đáng tiếc, cho là căn cơ của hắn đã trở nên bất ổn, thái độ ghen ghét cũng giảm xuống. Mà bây giờ nhìn thấy mái tóc bạc của hắn, thái độ này lại bất chợt giảm xuống nữa…

Thái độ của con người đối với thiên tài chính là khen ngợi, ghen ghét, sùng bái, sợ hãi.

Giờ đây thái độ khen ngợi đối với Phương Thốn thậm chí còn rớt xuống một bậc thành thương tiếc!

Mà cái thái độ thương tiếc này lại có một câu hình dung không được hay cho lắm, là: Cười trên nỗi đau của người khác!

Thiên tư anh dũng của lão nhị Phương gia đã bị hủy…

-Thật sự bị hủy rồi à?

Lúc này, tại một nơi không thu hút sự chú ý của người khác ở thành Liễu Hồ, phía trên Liễu Hồ trong xanh khí thế, bên trong một con thuyền nhỏ, có một người khẽ cười một cái. Bây giờ toàn bộ thành Liễu Hồ đều đang nói về nhị công tử Phương gia, người này lại khẽ lắc đầu, thản nhiên nói:

-Kẻ tóc đen, người già chính là luân hồi, còn người tóc bạc chính là căn nguyên bắt đầu tổn thương, căn cơ thiếu hụt, này cũng rất có lý, nhưng mà ta cũng hơi hiếu kỳ, hắn thật sự bị đoạt xá mà hao tổn căn nguyên rồi sao?

-Vị lão viện chủ kia mặc dù vì sau khi đoạt xá phải chịu tra tấn nên tu vi đã giảm nhiều. Nhưng người sắp bước vào Thần Cảnh sao lại bị giảm tu vi, ngay cả đoạt xá một người Luyện Khí Cảnh mà cũng không làm được? Lúc đó ngay cả ta cũng đã chuẩn bị xuất thủ xong, bảo vệ cái mạng nhỏ của hắn, ai mà ngờ được, không cần ta xuất thủ, hắn đã giải quyết xong vấn đề này…

Người hầu bên cạnh cười nói:

-Tướng chủ cảm thấy nhị công tử này không đơn giản sao?

-Hắn có bao giờ đơn giản chứ?

Tướng chủ đó khẽ cười một tiếng rồi nói:

-Ngay cả ta ở trong thành Liễu Hồ mà cũng thường xuyên không thấy rõ nhất cử nhất động của hắn, lúc đầu thì cũng bình thường, thân là đệ đệ duy nhất của tiên sư mà không có chút bí mật nào mới là không bình thường. Nhưng lúc này hắn có thể sống sót dưới tay lão quái vật kia chỉ bằng bản lãnh của mình, cái bí mật này khiến ta cảm thấy tò mò…

Người hầu kia nghe thấy vậy thì thầm nói:

-Nếu vậy thì hay là ta thử thử hắn xem?

Tướng chủ lại khẽ cười:

-Nếu thật sự muốn thử thì cần gì phải để ngươi đi chứ?

Người hầu nghe thấy vậy, đầu tiên khẽ giật mình, sau đó dần hiểu rõ ra, cười nói:

-Tướng chủ quả nhiên cao minh, nếu muốn thử sức nặng của vị Phương nhị công tử kia thì không phải có sẵn người rồi sao, tiểu nhân sẽ lập tức đi sắp xếp thỏa đáng…

Tướng chủ để mặc người hầu rời đi còn mình chậm rãi híp mắt lại nghỉ ngơi.

-Làm việc cẩn thận, thông minh, thận trọng, chẳng hề giống một thanh niên mười bảy mười tám tuổi chút nào, chỉ tiếc…

-Cho dù ngươi thông minh cẩn thận thì cũng không thể giữ được bí mật mà huynh trưởng ngươi để lại, chuyện này sao lại không liên quan gì tới ngươi được chứ. Ngươi là đệ đệ của Phương tiên sư, nếu tiên sư đã chết, vậy việc duy nhất mà ngươi có thể làm chính là từ bỏ tất cả bí mật, an ổn làm phàm nhân sống đến hết đời thì có lẽ còn có thể giữ được mạng mình. Trừ việc đó ra, cho dù ngươi làm gì thì cũng đều là ngu xuẩn…

-Chuyện này không liên quan gì tới việc ngươi có thể giấu kín như thế nào, mà là ngươi vốn dĩ không có tư cách giấu…

 

0.25539 sec| 2410.898 kb