Nghe Chung Việt lão tiên sinh nói, nhìn thần sắc hai người viện chủ cùng thành thủ, trong lòng Phương Thốn đã hiểu rõ. Chuyện của Lam Sương tiên sinh, dù là người nào tìm được hồ sơ, cũng mặc kệ trong đó nói cái gì, nếu hai người bọn họ đều đã tới, đã nói rõ ràng trong lòng bọn họ đã có quyết định. Kết cục ngày hôm đó của Lam Sương tiên sinh, vốn chính là chú định…

Có lẽ lúc này bọn họ cũng rất tò mò sao mình vô sự, nhưng bọn họ càng muốn câu trả lời của mình nhiều hơn.

Chỉ cần mình trả lời, chuyện này liền định.

Nếu mình trả lời, thư viện sẽ ít đi một vị tiên sinh, nhiều hơn một lão ma ẩn thân trong thư viện đoạt xá học sinh…

Sau đó trong lòng của hắn lại không khỏi nhớ lại dáng dấp của Lam Sương tiên sinh.

Một nỗi cáu kỉnh khó giải thích bỗng trào dâng trong lòng, hắn chỉ cảm thấy chán ghét hết thảy mọi thứ xung quanh.

Vì vậy hắn trầm mặc thật lâu, nói:

-Không có!

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh trong giây lát đó.

Chúng học sinh cùng giáo viên thư viện, thậm chí viện chủ cùng thành thủ đều ngoài ý muốn nhìn về phía Phương Thốn.

Bây giờ thấy tàn tích động phủ này, bọn họ hầu như có thể xác định vừa rồi xảy ra chuyện gì. Sở dĩ hỏi Phương Thốn, cũng chỉ vì lúc đó bọn họ bị tà trận ngăn trở, cho nên không biết đến tột cùng cụ thể chuyện gì xảy ra, nên hỏi hắn để xác nhận mà thôi.

Nhưng ai có thể nghĩ tới, Phương Thốn sẽ nói:

-Không có?

-Phương nhị công tử, chuyện tà tu luyện Nhân Đan này, tội ác tày trời, chi bằng ngươi nên nói thật!

Chung Việt lão tiên sinh ngẩn ra, sau đó sắc mặt đầy tức giận, lớn tiếng quát.

Ngay cả Mạnh Tri Tuyết cũng nhìn Phương Thốn với ánh mắt phức tạp, thấp giọng nói:

-Lúc này ngươi chớ nên giấu giếm…

-Ta nói, không có…

Phương Thốn bỗng nhiên gồng khí lực còn lại lên, trầm giọng trả lời. Hắn ngẩng đầu, con mắt đỏ lên, nhìn quét qua mọi người, nỗ lực duy trì bình tĩnh, lạnh lùng nói:

-Ta… ta không biết vừa rồi xảy ra cái gì, nhưng Lam Sương tiên sinh…

Hắn trầm mặc một chút, trả lời lần nữa:

-Chung quy hắn là tiên sinh của ta!

Xung quanh bỗng nhiên trở nên an tĩnh không gì sánh được, tất cả mọi người không biết nên nói gì.

Vốn đã là chuyện có bằng chứng vững như núi, nhưng vào lúc này, bởi vì lời nói của Phương Thốn mà càng trở nên khiến người ta khó nói.

-Hôm nay ta chỉ tới bái phỏng tiên sinh, thỉnh giáo một vấn đề mà thôi, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện như thế!

Mà lúc này Phương Thốn đứng lên, quay đầu nhìn động phủ đổ nát cùng với ba cây liễu bị trận thế phá vỡ, chậm rãi xoay người đi ra ngoài, giọng nói hắn có vẻ hết sức uể oải, nhẹ giọng nói:

-Những thứ khác, ta đều không muốn nói!

-Ngươi…

Nhìn bộ dạng Phương Thốn đứng dậy rời đi, Mạnh Tri Tuyết muốn đỡ, thì lại bị Phương Thốn ngăn.

Trực giác nàng ta cũng cảm thấy vấn đề có vẻ không đơn giản như vậy. Nhưng muốn khuyên, lại không dám nói ra khỏi miệng.

Lúc này Chung Việt lão tiên sinh cũng rất khó hiểu, nhưng cũng không biết nên hỏi như thế nào, hắn nói không có, còn muốn ép hắn nói có?

Nhưng hai người thành thủ cùng viện chủ thấy thái độ hôm nay của Phương Thốn thì thần sắc lại hơi mập mờ, bọn họ vốn có thể tiến thêm một bước ép hỏi, nhưng cũng không biết nghĩ tới điều gì, thần sắc hai người đều trở nên trầm ngưng…

Lam Sương tiên sinh là người tốt hay là người xấu?

Thời điểm ông ta dạy mình đã sớm có tâm tư đoạt xá mình hay là thực sự muốn dạy mình?

Lúc cuối cùng, ông ta…

Những vấn đề này nhìn như rất đơn giản lại làm đầu Phương Thốn nổ tung.

Hắn rất phiền muộn, vì vậy thầm nghĩ mau mau hồi phủ.

Trong đám người phía trước, Tiểu Thanh Liễu đã đánh xe ngựa chạy tới, hoàn toàn không để ý đến lệnh cấm không cho phép chạy xe ngựa trong thư viện. Mà ở trên mặt của hắn tràn đầy vẻ sợ hãi, viền mắt cũng đỏ. Nhưng vào lúc này hắn lại không dám nói với công tử, chỉ có thể nhảy xuống xe ngựa thật nhanh, mở cửa xe ra, thầm nghĩ đợi công tử lên xe, mau mau kéo công tử hồi phủ.

-Keng…

Lúc Phương Thốn sắp sửa lên lên xe ngựa, có âm thanh thanh thúy vang lên.

Trước mắt xuất hiện bóng tối trong chốc lát, Thiên Đạo Công Đức Phổ chủ động hiển hóa ở trước mắt Phương Thốn.

Chém Nhân Tiêu, ban thưởng 3000 công đức!

Cùng lúc đó, phía sau bỗng nhiên rối loạn tưng bừng, có vẻ như nhìn thấy biến hóa gì kinh người.

-Hắn… sao tóc hắn trắng vậy?

Có học sinh la thất thanh lên, còn có người cấp thiết vọt lên.

Mà ở trong ánh mắt kinh ngạc của vô số người, Phương Thốn khẽ run túm tóc của mình, liền nhìn thấy trong đó có vô số tóc bạc.

Trong lúc nhất thời, nét mặt hắn lộ ra nụ cười ngớ ngẩn:

-Trừ công đức của ta, phạt ta có tóc bạc…

-Đơn giản là vì ta không nói ra chân tướng?

Chém Nhân Tiêu vốn là 10:000 công đức, bây giờ lại chỉ được 3000!

Mà càng quan trọng là rõ ràng mình không chọc tội nghiệt gì, nhưng tóc trắng lại rất nhiều.

Chỉ trong nháy mắt, Phương Thốn đã hiểu nguyên do trong đó, luyện Nhân Đan, muốn đoạt xá, dù nhìn theo góc độ nào cũng là tội lớn. Cho nên Thiên Đạo Công Đức Phổ cho rằng nên diệt trừ, phơi bày tội ác. Nhưng Phương Thốn thì không, hắn từ chối trả lời vấn đề kia, thì coi như là thay Nhân Tiêu che giấu tội lỗi, cho nên công đức bị trừ, đồng thời tội nghiệt dính vào người…

Đối với Thiên Đạo Công Đức Phổ mà nói, mỗi nhiệm vụ đều có một cái mấu chốt.

Yêu Họa, là chỉ những yêu ma kia trộm cắp sinh khí của bách tính, coi luyện yêu đan là tập tục.

Nạn trộm cướp, là Hắc Thủy Trại cao ngất ở trên đại địa.

Mà Nhân Tiêu, cốt lõi là sau vụ luyện Nhân Đan, chân tướng rắc rối phức tạp…

Chỉ là…

"Nhất định phải công khai mọi thứ cho chúng nhân sao?"

"Nhất định phải vì chút điểm công đức ấy mà buộc ta phải làm mọi thứ đến mức ấy ư?"

"Ha ha…"

Trong lòng Phương Thốn nổi lên những suy nghĩ này, bỗng nhiên hắn vén rèm xe lên, chui vào xe ngựa.

"Cút mẹ ngươi đi!"

Hắn hung hăng mắng ở trong lòng, ánh mắt trở nên lạnh lẽo không gì sánh được:

"Ngươi trừ hết công đức cũng được, để tóc ta trắng hết cũng không sao!"

"Ông đây sẽ chỉ làm chuyện ta thích làm!"

 

0.15432 sec| 2409.383 kb