Còn lão Triều vung đao chém mấy đạo phi kiếm đó nhưng đôi mắt không còn đỏ tươi nữa, bất chợt lão ta khoanh tay bóp nát một mảnh xương màu trắng bên hông, xung quanh lão ta bỗng chốc có khói đen cuồn cuộn bốc lên cao rồi bay lượn giữa không trung và đỡ những phi kiếm kia, sau đó lão ta xoay người lại với hai tay cầm đao, gầm lên tiếng hổ gào rồi lại chém thẳng vào xe ngựa màu đen, hẳn lão ta đang liều mạng muốn giết Phương Thốn trước đã.
-Cách xa Phương nhị công tử ra...
Nhưng trong thời khắc đao chém xuống thì ở đường xéo gần đó có một bóng dáng thấp và tráng kiện nhanh chóng lướt qua, đó là Nhiếp Toàn cũng đang cầm đại đao, hiển nhiên đao đó của lão Triều rơi xuống quá nhanh nên khó thể buộc lão dừng tay lại. Vì vậy hắn ta cắn răng, khàn giọng rống to rồi chui tọt vào trước xe ngựa, hai tay giơ đại đao lên, vượt qua người ở phía trước rồi mạnh mẽ chém rơi đao của lão Triều.
Đinh!
Có tiếng ầm vang lên.
Máu từ cổ tay của Nhiếp Toàn bắn ra tung tóe, hai chân mềm nhũn khuỵu xuống đất đập nát cả bàn đá xanh.
Dù hắn ta đã sử dụng hết tất cả sức lực, dù tất cả pháp lực của hắn ta đều chỉ đang cố gắng đón lấy đao đó của lão Triều, nhưng tu vi giữa Luyện Tức Cảnh và Bảo Thân Cảnh quá chênh lệch, đao kia bổ nát đao của hắn ta, suýt nữa xương cốt cũng vỡ vụn.
Cũng đúng, vốn dĩ bổn mạng của Nhiếp Toàn từng kinh qua Võ kinh, thông thạo Võ đạo, thân thể cường tráng, hơn nữa tu vi của hắn ta cũng cực kỳ cao luôn được kể đến ở thư viện, còn lúc này lão Triều đã bị Mạnh Tri Tuyết phân tán hơn nửa tinh lực, mới vừa rồi còn bị thương và trúng độc nên sức mạnh của đao đó suy yếu đi rất nhiều nhưng không ngờ đã bị hắn ta liều mạng chịu thiệt cứng rắn ngăn cản.
-Rào...
Lão Triều thu đao lại, xoáy và quét pháp lực đánh bay Nhiếp Toàn ra ngoài rồi lại vung đao lên.
-Keng...
Nhưng vào lúc này, bảy tám đạo kim phù đang nhẹ nhàng tung bay giữa không trung.
Trên mỗi một đạo kim phù đều nở rộ ra không biết bao nhiêu sợi tơ màu vàng đan vào nhau nhốt chặt lão Triều bên trong như một cái lưới lớn. Ở bên cạnh, tay Hạc Chân Chương đang vung bút son, thoải mái tung bùa, từng kim phù được hắn ta móc nối lại bay xung quanh lão Triều.
Cùng lúc đó, một nữ hài tử xinh đẹp xuất hiện bên cạnh lão Triều với gương mặt nở nụ cười ngọt ngào.
Sau đó lại có một bóng người âm u xuất hiện, vội tung pháp lực nhằm đẩy xe ngựa kia chạy ra chỗ xa.
-Đáng chết, đáng chết, các ngươi đều đáng chết!
Lão Triều bị kim phù khống chế nửa hơi sức nhưng cuồng ý trên người càng mạnh hơn, dường như lão ta không còn để ý đến điều gì nữa, huyết dịch quanh thân bốc cháy, ngọn lửa đó vô cùng quỷ dị khiến những sợi tơ trong kim phù vừa tiếp xúc thì lập tức bị cháy sạch và lần lượt đứt đoạn, sức mạnh cuồng loạn bay ra mọi phía. Hạc Chân Chương cũng bị sức mạnh này quét trúng, sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt, lảo đảo lùi về sau mấy bước.
Vừa quay đầu, lão Triều thấy nữ hài đang cười kia thì trong mắt lộ ra ý định giết người, ma khí cuồn cuộn vọt tới.
-Không ổn rồi...
Mộng Tình Nhi vội vàng nhảy ra sau, kêu lên:
-Lão đã trúng Nhiếp Hồn Pháp mạnh hơn, ta không làm ảnh hưởng đến lão được...
Lão Triều sải bước chạy lên, vỗ mạnh một chưởng nhưng Vũ Thanh Ly đã đánh chưởng đẩy xe ngựa xông thẳng về phía trước, thân hình âm chí của gã thanh niên nọ di chuyển một cách mãnh liệt, tránh được hơn nửa chưởng lực, một tay thi triển pháp lực đẩy xe ngựa cách xa lão Triều hơn, một tay khác chợt có tia sáng bén ngót lóe lên, xuất hiện thêm một cây gai bạc lấp lánh sắc bén được cất giấu, ghim thẳng vào lòng bàn tay lão Triều.
Tinh thần lão Triều khó hiểu, lão ta không né tránh nên lập tức bị gai bạc này đâm xuyên qua bàn tay.
Nhưng vào lúc này, cuồng bạo pháp lực của lão xung động, đồng thời đánh bay Vũ Thanh Ly ngã ngược ra sau, thế nhưng Vũ Thanh Ly cũng cực kỳ thuần thục đón lấy cú chưởng cuồng bạo đó, hắn ta xoay chuyển ba vòng trên không trung sau đó vững vàng đáp xuống đất mà không hề bị thương.
-Vèo vèo vèo…
Tiếng xé gió vang lên sau lưng, là Mạnh Tri Tuyết đã thừa cơ chạy tới gần, dùng phi kiếm vội vàng chém tới.
-Ào ào ào...
Lão Triều càng lộ vẻ cuồng dại, chắc hẳn lão ta hoàn toàn không để ý đến phi kiếm đang chém từ phía sau lưng nên chỉ lo sải bước chạy đến trước, dùng ngọn lửa xung quanh cơ thể ngăn cản phi kiếm, cố gắng chịu vài nhát kiếm, sau đó vọt tới trước xe ngựa, tiếp tục hung hãn chém xuống thêm một đao.
Ngũ Tử của liên đoàn Nam Sơn Minh xung quanh không ngờ lão Triều lại đáng sợ đến thế, dường như lão ta không tiếc đồng quy vu tận với Phương Thốn!
Thấy lão lại chém xuống, tất cả đều kinh hãi.
-Yêu nhân to gan, dám hành hung sao?
Ào!
Chính vào lúc này, trên đường có một cơn cuồng phong nổi lên, thổi cát và đá bay tứ tung, mọi người thấy thì lập tức chạy trốn. Con phố trống rỗng bỗng có thêm hai người xuất hiện, một lão giả mặc lam bào có vẻ mặt lạnh lùng, đi theo bên cạnh là một cô nương xách theo một chiếc chùy bằng đồng khổng lồ, nhìn nhu nhược yếu ớt, vẻ mặt e thẹn nhưng lúc này chỉ lộ rõ đầy tức giận.
Lão giả giơ tay lên nhanh chóng ấn xuống, pháp lực tuôn trào, vội vàng đánh ra trước. Lão Triều không kịp quan sát nên bị đánh phải lùi lại vài bước.
Mượn khoảnh khắc này, phi kiếm trong tráp kiếm của Mạnh Tri Tuyết liên tục bay ra, hóa thành từng tia kiếm ý màu trắng, đan vào nhau rồi lập tức lao đến chém vào chỗ sơ hở quanh người lão Triều, buộc lão phải đau đớn rống lên, cơ thể như một ngọn núi nhỏ đột nhiên ngã quỵ xuống đất, còn Hạc Chân Chương cắn chặt răng, thậm chí phải sử dụng hơn mười đạo kim phù, kim tuyến lại đan xen vào nhau, hóa thành một cái lồng giam hình hộp quấn chặt lấy lão Triều.
-Là ai, ai đang chém công tử Phương gia...
Trong mái hiên có một tiếng rống giận dữ khác vang lên, mọi người kinh ngạc và thấy được một đám dân chúng, có người bán mứt quả, bán vằn thắn, có kẻ đánh xe ngựa, mở tiệm tơ lụa, còn có cả người mở kỹ viện nữa.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo