Một nhóm mang theo sát khí đằng đằng dẫn theo đầy tớ người hầu hoặc dẫn theo vài ba gã du côn, vung thương, giơ gậy hùng hổ kéo bè kéo lũ vọt tới với khí thế muốn đánh nhau...

-Dám ức hiếp Phương nhị công tử, chính là ức hiếp đám phố chợ chúng ta...

-Thứ vương bát đản chết tiệt, không biết tiểu tôn nữ tám tuổi của ta đã vừa mắt lão nhị Phương gia sao?

-Ngày lễ ngày tết sẽ được Phương gia phát tiền... Không, không cho bọn mi ức hiếp người trung thực!

-...

-...

Vọt tới trước, họ thấy lão Triều đã quỳ dưới đất, cả người đầy máu, khí thế hung hăng và đáng sợ thật sự làm họ hãi hùng, không dám đến gần nhưng họ vẫn hùng hổ, lấy quả hồng bị dập, trứng gà thối, mỡ cá đã qua sử dụng ném vào lão ta.

"Thành thủ chưa đến, thư viện chưa đến, ngược lại chỉ có ngốc tử, kẻ đần và dân chúng ở dạ thành cách thành hơn ba mươi dặm đến thôi sao?"

Phương Thốn bình tĩnh nhìn cảnh này, thầm thở dài.

Cùng lúc đó, hiển nhiên lão Triều đã bị trọng thương, độc phát ra, hơn nữa phải chịu đủ các loại thủ đoạn, còn có Khúc lão tiên sinh làm hoảng loạn nên lão ta đã bị vây cứng tại chỗ, không thể động đậy, ai cũng biết lão ta chắc chắn không còn khí lực để giãy giụa nữa nên hơi yên tâm rồi vội vàng nhìn xung quanh.

-Lộc cộc lộc cộc lộc cộc...

Xa xa có tiếng vó ngựa vang lên, là lão gia Phương gia đang dẫn cả đám người của phủ thành thủ các và thần tướng chạy đến.

Bên trong hư không, có hơi mây xao động, đó là các tiên sinh trong thư viện đang vội vã chạy tới.

Chiều hướng đã định...

...

...

-Thật đáng ghét, nhiều phiền toái tìm đến vậy à...

Nhưng vào lúc này, trong đám người hỗn loạn gần đó, có một nam tử lộ vẻ kinh hoàng đang ẩn nấp cùng những người khác nhưng đáy mắt tỏ rõ sự chán ghét, thừa cơ người ta chưa kịp chuẩn bị, gã chậm rãi đưa tay đập một chưởng xuống đất bên cạnh.

Một pháp lực vô hình bỗng chốc bắn tới.

-Ầm...

Trong thoáng chốc, lão Triều thoạt nhìn đã cam chịu, cúi đầu xuống thì bất chợt ngẩng đầu, hai mắt trợn trừng, cuối cùng rống to lên, sức mạnh quanh người tuôn ra, dường như có thứ gì đó đang nổ tung trong cơ thể của lão nhưng lại khiến sức mạnh của lão đột ngột tăng lên gấp ba, sau đó lão đánh nát kim phù và ba đạo phi kiếm của Mạnh Tri Tuyết dễ như bẻ gãy cành khô rồi nhảy lên giữa không trung...

Lúc này hắc khí trên người lão tăng vọt lên, hóa thành hình dạng của mãnh hổ, lặng lẽ gầm thét, đạp không bay đến, đồng thời tóm lấy hai trường đao bên cạnh vào tay, liều mạng múa đao khiến đao khí cuồn cuộn tỏa ra bốn phương tám hướng như thủy triều dâng trào.

Dưới sự tập kích bất ngờ, bất luận là ai cũng bị sức mạnh của lão đánh bật ra xung quanh.

Đôi mắt của Mạnh Tri Tuyết đỏ lên, chém kiếm tới, ma quang xung quanh lão Triều cực lớn làm phi kiếm bị bắn bay ra ngoài. Khúc lão tiên sinh vội vàng làm phép nhưng pháp lực mạnh mẽ nào xông vào cũng đều bị ma quang xung quanh lão Triều tiêu diệt hết. Bên cạnh có một tiểu hồ ly “Vèo” xông tới, hung ác há mồm ra cắn vào vai lão Triều nhưng cũng lập tức bị bắn bật ra, gãy mất nửa chiếc răng.

Lão Triều được bao phủ trong ma quang đột nhiên khó thể lay chuyển như kim cương bất hoại.

Kết hợp với ma quang vô tận, lão ta lao đến chỗ xe ngựa, hung hãn chém xuống một đao.

-Cái gì?

Chung quanh bỗng chốc trở nên yên lặng như tờ, tất cả mọi người đều giật mình tại chỗ, toàn thân phát rét.

Chẳng ai ngờ đến khung cảnh bất thình lình này, chẳng ai nghĩ lão Triều có thể giãy thoát khỏi trói buộc...

Chẳng ai ngờ rằng Phương nhị công tử vốn đã thoát khỏi nguy hiểm, giờ đây lại...

Vào khoảnh khắc này, hầu như tất cả mọi người đều không đành lòng nhìn thẳng vào xe ngựa, sau đó...

Vẻ mặt của họ lập tức trở nên đờ đẫn dị thường!

Trong xe ngựa trống hoác, không có gì cả!

Vì vậy người xung quanh cũng dừng tay, để tùy lão Triều chém vào đống mảnh vụn kia.

Còn lão Triều gầm lên như hổ để phát tiết nhưng dần dần nhận ra có điều không ổn, gương mặt tràn đầy máu tươi bắt đầu vặn vẹo liên tục với vẻ không cam lòng và nét mặt tức giận, trong giọng nói còn có chút nức nở:

-Làm sao thế được, sao không có ở trong...

-Phương Thốn, Phương lão nhị, ngươi đang ở đâu, ngươi mau ra đây cho ta...

...

...

“Thế mới nói, thật ra lão Triều đã bị người ta sai khiến đến dò xét mình?”

“Không tiếc bày thế cục như vậy chỉ vì muốn xem rốt cuộc mình ẩn giấu cái gì?”

“Ha, làm việc cẩn thận hơn, không lộ sơ hở nên họ không yên tâm đây mà...”

“Hay trong mắt họ, mình chưa có tư cách để giấu điều gì, mình còn sống chính là có tội...”

“Đã vậy thì...”

...

...

Cùng lúc ấy, Phương Thốn thầm thở dài, từ từ đưa ra quyết định.

Nâng chén uống cạn trà còn sót lại, Phương Thốn chậm rãi đứng dậy, kẹp chiếc ô cũ dưới cánh tay rồi đi ra từ quán trà bên cạnh.

Hắn hơi quay đầu, nhìn tiểu hồ ly mới vừa bị ma khí của lão Triều bắn bay đến bậc thang và đang ác độc giương chiếc miệng thiếu nửa cái răng như thể nó có thể nhào tới bất kỳ lúc nào mà khẽ lắc đầu. Hắn nhẹ giọng nói:

-Ta đã nói ngươi không được cắn người rồi mà!

Tiểu hồ ly đột nhiên quay lại thì lập tức ngây dại vì kinh ngạc.

Mọi người xung quanh thấy vậy, sau đó tất cả đều ngây ra như phỗng.

Phương Thốn đi tới cửa, nhìn lão Triều nhiễm đầy ma khí rồi khẽ nói:

-Ta ở đây!

-Phương nhị công tử?

Thấy Phương nhị công tử mặc áo bào trắng đang kẹp một chiếc ô cũ dưới cánh tay cùng vẻ mặt bình tĩnh khiến tất cả mọi người đều cảm thấy bối rối.

Vừa khó tin nhìn xe ngựa đã bị chém thành từng mảnh vô cùng thê thảm, vừa nhìn lão Triều toàn thân là máu, tràn đầy hung ác bên cạnh, dường như còn tỏa ra một hơi thở bi phẫn thảm thiết thì trong lòng càng cảm thấy cổ quái.

Không ngờ vừa rồi lão Triều truy sát cả buổi, liều hơn phân nửa cái mạng chỉ để đuổi giết một chiếc xe ngựa trống?

Thật ra Phương nhị công tử luôn uống trà trong quán trà bên cạnh sao?

-Không ổn rồi...

Sau một lúc đờ đẫn, sắc mặt mọi người lại thay đổi.

 

0.11393 sec| 2405.992 kb