Phương Thốn mơ một giấc mơ rất dài, mơ thấy huynh trưởng của mình phóng ngựa Nam Sơn, trảm Hổ Yêu, xách đầu hổ ném tới trước mặt Lam Sương tiên sinh, lớn tiếng nói ra chuyện ác mà ông ta đã làm. Mọi người đều đang chỉ trích thóa mạ Lam Sương tiên sinh, mà Lam Sương tiên sinh lại không hề tức giận, ông ta chỉ bình tĩnh nhìn huynh trưởng rồi khẽ hỏi hắn ta:

-Ngươi chỉ vì mấy người không liên quan mà đối địch với tiên sinh của mình…

-Đáng giá không?

Phương Thốn không biết trả lời như thế nào, cũng không nghe thấy câu trả lời của huynh trưởng, trong tim chợt dâng lên nỗi buồn bực, tỉnh lại.

Bỗng nhiên bật dậy, hắn nhìn bốn phía, cảm giác hơi mê man.

Khung cảnh xung quanh dần trở nên rõ ràng, thư án, nghiên mực, song cửa sổ… Mình đang ở nhà.

Ba ngày trước mình đã về nhà.

Sau khi phát hiện Lam Sương tiên sinh mới thật sự là Nhân Tiêu, hắn thường xuyên nằm mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ như thế này. Trong giấc mộng, có đôi khi hắn thấy mình biến thành huynh trưởng năm đó, có đôi khi biến thành Lam Sương tiên sinh. Chuyện này khiến tâm trạng hắn luôn bất ổn nên không tới thư viện. Mà dường như thư viện cũng biết chuyện của Phương Thốn, cho hắn thời gian điều dưỡng, chủ động cho hắn nghỉ ngơi.

Phương Thốn biết, trong khoảng thời gian này, bên ngoài vẫn luôn vô cùng náo nhiệt.

Chuyện Lam Sương giáo viên của thư viện Bạch Sương luyện Nhân Đan đồng thời đoạt xá học sinh đã truyền ra khắp toàn bộ thành Liễu Hồ.

Nhân Đan trong động phủ của Lam Sương giáo viên bị phát hiện, lại có người tra ra ông ta và Linh Tú giáo viên có vài quan hệ giao dịch với Thôn Hải Bang, bây giờ tội danh của ông ta đã được chứng minh, nhưng chuyện khiến người ta không hiểu là, rõ ràng ngay lúc đó mọi người đã nhìn thấy dáng vẻ, đều đoán được là lúc cuối cùng, Lam Sương giáo viên đã tiến hành đoạt xá Phương nhị công tử, nhưng Phương Thốn vẫn luôn phủ nhận việc ác này…

Đương nhiên, phủ nhận thì phủ nhận, nhưng chuyện bỗng nhiên hắn bị bạc đầu đã rơi vào mắt vô số người, dẫn tới vô số suy đoán.

Một người trẻ tuổi lại bị bạc đầu không phải là chuyện gì tốt, nếu không phải căn cơ bị tổn thương, căn nguyên hao tổn thì sao tự dưng lại bị bạc đầu như vậy, cho nên hiện tại đã có vô số người tin rằng ngay lúc đó Phương Thốn đã bị Lam Sương tiên sinh đoạt xá cho dù Phương Thốn có thừa nhận hay không, chỉ là vì bị cắt ngang quá trình đoạt xá nên mới thất bại, nhưng vẫn đả thương căn nguyên của hắn.

-Công tử tỉnh rồi…

Nha hoàn đợi ngoài cửa thấy Phương Thốn tỉnh lại thì khẽ thông báo.

Chẳng mấy chốc đã có người bưng khay đi vào, trên đó là một chén sứ nhỏ đựng canh thủ ô do chính tay Phương phu nhân nấu, nhìn màu tóc hỗn hợp trắng đen của Phương Thốn, tiểu nha hoàn cũng có chút đau lòng, không nhịn được nhăn mũi rồi rơi lệ.

-Khóc cái gì?

Phương Thốn trừng nàng ta một cái, cầm chén canh thủ ô uống một ngụm rồi nói:

-Nhạt!

Tiểu nha hoàn che miệng rồi đáp:

-Phu nhân nói, hiện tại cơ thể thiếu gia đang yếu nên không thể ăn quá mặn!

Phương Thốn lắc đầu nói:

-Ta đã nói nhiều rồi, ta không sao!

-Vâng, vâng…

Tiểu nha hoàn nhìn tóc của Phương Thốn rồi lại không nhịn được muốn rơi lệ.

-Đi ra ngoài trước đi!

Phương Thốn bất đắc dĩ thở dài, khoát tay áo.

Lúc trước Tiểu Thanh Liễu đánh xe ngựa đưa hắn về, Phương lão gia và phu nhân nhìn thấy cái đầu bạc và dáng vẻ thất thần của hắn thì cảm thấy như trời sụp xuống. Lại thêm những lời đồn đại trong thành nên họ càng thêm lo lắng không dám quấy rầy hắn, lại càng không tiện hỏi đành chỉ quan tâm bảo Phương Thốn nghỉ ngơi trong phòng, mỗi ngày đều làm nhiều thứ để hắn bồi bổ cơ thể…

-Haiz…

Cầm lấy cái gương đồng trên bàn, Phương Thốn nhìn thoáng qua liền cảm thấy chán ghét.

Tóc của mình đã bạc ít nhất là ba phần mười rồi!

Chỉ là bởi vì mình không công khai chuyện Nhân Tiêu luyện Nhân Đan nên phải nhận lấy hình phạt nghiêm trọng như vậy…

Nhưng Phương Thốn cũng không hối hận về chuyện này.

Điều duy nhất tiếc nuối là tóc bạc nhiều như thế này thì không thể nhổ được.

Nếu nhổ thì sẽ trọc mất!

Hắn cũng không hiểu cái hình phạt tóc bạc này rốt cuộc đại diện cho cái gì. Bởi vì mình cũng không tự cảm giác được cơ thể đang trở nên suy yếu. Nói cách khác, cái đầu bạc này cũng không nói lên được là sức sống của hắn sẽ giảm dần, mà cho dù là pháp lực hay là nội tức thì cũng vẫn tràn đầy, tu vi trong cơ thể hình như càng vững chắc hơn trước, như vậy thì rốt cuộc cái đầu bạc này trừng phạt vào cái gì?

Hay là tuổi thọ của mình?

Chẳng lẽ sau khi tóc bạc mình sẽ vô bệnh vô tai, bỗng nhiên chết yểu?

Nhất thời Phương Thốn cũng không thể kiểm chứng được chuyện này, hắn chỉ biết trước mắt thì từng sợi tóc bạc này ngoại trừ khiến Phương lão gia và phu nhân lo lắng tột độ, khiến mình không thể không ăn mấy loại đồ bổ này hằng ngày ra thì cũng không có gì xấu.

-Kẹt kẹt…

Tiểu nha hoàn vừa đi, cửa lại nhẹ nhàng bị đẩy ra.

Một đôi tai hồ ly thò vào trước, lén lén lút lút thò vào trong phòng, liền thấy Phương Thốn đang cau mày.

Đôi tai hồ ly lập tức run rẩy, sau đó lề mà lề mề đi vào, trong tay còn cầm một chồng giấy, dè dặt bước tới trước giường Phương Thốn, giơ hai tay ra trước mặt Phương Thốn, từng chữ nhỏ được viết ngay ngắn trên giấy, vô cùng nghiêm túc.

Phương Thốn nhận lấy nhìn qua rồi đặt xuống một bên, nói:

-Không nắn nót chút nào, chép lại mười lần!

-Vâng…

Tiểu hồ nữ khẽ đáp rồi định lặng lẽ chuồn đi.

Phương Thốn nhíu mày và nói:

-Chép ở đây luôn đi!

-Vâng…

Tiểu hồ nữ cúi đầu đáp ứng rồi chạy ra ngoài, chỉ trong chốc lát đã ôm một chồng giấy Tuyên Thành, bút mực nghiên của mình và cả một bộ sách thật dày đi tới bàn trong thư phòng, lấy cái ghế nhỏ qua ngồi xuống, sau đó cầm chiếc bút lông sói dường như còn cao hơn cả nàng ta, nghiêm túc viết, cái đuôi phía sau ỉu xìu rũ xuống.

 

2.20212 sec| 2401.016 kb