-Phương nhị công tử đừng hiểu lầm...

Người hầu mặc đồ xanh khàn giọng kêu to, xoay mình một cái.

-Xoạt!

Phương Thốn một kiếm chém đứt đầu hắn ta, nhưng thân thể không đầu lập tức biến hóa, hóa thành một lá bùa chậm rãi rơi xuống đất.

Mà người kia cũng đã quay đầu chuyển hướng, lao về phía thành thủ.

Phía thành thủ, Từ Văn Thư và chư vị thần tướng đều ở đây, nghẹn họng nhìn trấn trối cảnh tượng Phương Thốn giết người, trong lòng dâng lên cảm giác kinh khủng khó nói thành lời. Lúc này bất chợt thấy người hầu mặc áo xanh lao tới, bọn họ lập tức kinh hãi, đều ngưng tụ pháp lực đề phòng.

-Ta chính là Ngự Thủ Hoàng Thành Vương Phi Ly, thủ tướng Liễu Hồ mau tới cứu ta...

Người hầu mặc đồ xanh lao tới, không hề có ý ra tay mà ném ra một vật, chính là một chiếc lệnh bài đỏ thẫm, trên mặt có khắc phượng văn, vừa kêu vừa lao đến chỗ chúng thần ở thành thủ. Từ Văn Thư vốn kinh ngạc, sau khi nghe tiếng hét lớn của hắn ra thì hơi chần chừ, sau đó mới phản ứng lại, hai tay nhận lấy lệnh bài, cả kinh kêu lên:

-Hoàng Thành?

Chỉ một giây sau, người hầu mặc đồ xanh đã lao tới phía sau hắn, kêu lên:

-Bảo vệ ta...

Không chỉ có Từ Văn Thư, Chư Thần xung quanh cùng Khúc lão tiên sinh cách đó không xa, thậm chí cả Mạnh Tri Tuyết nghe thấy hai chữ Hoàng Thành cũng đều kinh hãi, khó tin nhìn sang người hầu mặc đồ xanh, vẻ mặt có chút e ngại.

Ngự Thủ Hoàng Thành?

Người hầu nhỏ bé mặc đồ xanh trông rất bình thường này chính là Ngự Thủ đại nhân đến từ Hoàng Thành sao?

Lúc này, chỉ có Phương Thốn là mặt mày không chút thay đổi, cầm trường kiếm đuổi theo.

-Ngự thủ Hoàng Thành này, sợ là thân phận còn cao hơn cả Thành chủ ta...

Từ Văn Thư chỉ dùng thời gian một hơi thở đã ra quyết định, quay về phía trước, kêu lên:

-Phương nhị công tử, ngươi...

Phương Thốn nói:

-Cút!

Từ Văn Thư lập tức kinh hãi, sau đó nhìn thấy gương mặt không chút biểu cảm kia của Phương Thốn.

Hắn lại dùng thời gian nửa hơi thở, ra quyết định lần thứ hai, khom người lui hẳn sang một bên, không dám ngẩng đầu.

Người hầu mặc đồ xanh lập tức ngây ngẩn cả người...

...

...

-Các ngươi đến thành Liễu Hồ canh chừng ta, ta nhịn!

-Cách ngươi lén lút mang di vật của đại ca ta đi, ta cũng nhịn!

-Nhưng các ngươi lại dám to gan, xúi giục người đến ám sát ta, vì muốn ép ta lộ ra thực lực sao?

-Được, các ngươi thành công rồi đấy!

Phương Thốn cầm trường kiếm lao thẳng tới chỗ đám người, giọng nói lãnh đạm, nhưng ai cũng có thể nghe ra sát ý kinh người trong đó. Người hầu mặc đồ xanh thấy Từ Văn Thư lui sang một bên thì sợ đến mức hồn phi phách tán, lòng hắn nảy ra một ý nghĩ ác độc, nhìn sang Phương lão gia tử ở một bên. Nhưng ngay lúc đó, các thần tướng bỗng nhiên can đảm chạy ra, đứng thành một hàng, bảo vệ Phương lão gia tử ở sau lưng.

Ý nghĩ kia lập tức bị dập tắt, hắn bay vút lên, chạy trốn ra ngoài thành, miệng kêu to:

-Tướng chủ cứu mạng!

Phương Thốn lạnh lùng nhìn vào giữa không trung:

-Tướng chủ?

...

-Phương lão nhị này đúng là hung ác điên cuồng...

Vào lúc này, trên Liễu Hồ cách xa trăm dặm, trên một con thuyền nhỏ, một nam tử sắc mặt âm trầm, thân mặc giáp ngồi yên lặng, tay cầm bình rượu, vẻ mặt bất động, nhưng lại biết hết tất cả mọi việc xảy ra trong thành Liễu Hồ cách đó trăm dặm, đến khi nhìn thấy người hầu của mình gặp nạn, thậm chí bị người ta đuổi giết, sắc mặt của hắn liền tái mét.

-Vì sao...

Hắn tự lẩm bẩm:

-Vẫn là nhìn không thấu?

-Phương gia Liễu Hồ, rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu bí mật...

-Vì sao ngay cả hai hung vật kia cũng cam tâm tình nguyện đi tới thành Liễu Hồ, bảo vệ Phương gia?

-...

-... Hắn nhíu chặt mày, thở dài một hơi.

Hắn thật sự không ngờ, chỉ thăm dò một chút lại có thể nhìn thấu Phương Thốn, còn ép một số thứ ở Phương gia đi ra, hoặc có lẽ là, hắn vốn chỉ muốn tìm hiểu vài bí mật đơn giản, không ngờ đệ đệ của vị tiên sư nghiêm túc kia, mặt ngoài là một công tử ca tuấn tú, tính tình như lưu manh, nhưng thực chất lại có thể triệu hoán ra một số thứ đáng sợ như vậy...

Chuyện này khiến hắn hoa mắt, thứ muốn xem lại không thấy rõ.

Rơi vào đường cùng, hắn khẽ gật đầu một cái, nhẹ phất tay áo, quyết định cứu người hầu kia trước.

Đồng thời, trong lòng hắn đã có quyết định, có thể thời gian vừa qua hắn đã chờ đợi uổng công, thời cơ không hợp, phải trở về thôi...

Nhưng ngay lúc vừa nảy ra suy nghĩ đó, sắc mặt hắn bỗng đại biến.

Tay áo phất giữa không trung dừng lại, tất cả pháp lực quanh người hắn đều ngưng lại, không hề có chút biến động nào.

-Thiên Hành Đạo?

Một lúc lâu sau, hắn mới khẽ hỏi.

Có một giọng nói vang lên phía sau hắn:

-Ngươi tới từ Hoàng Thành!

Tướng chủ không dám trả lời tùy tiện, một lúc lâu sau mới mới khẽ gật đầu:

-Ngươi đã biết...

-Chuyện này không quan trọng!

Giọng nói lạnh nhạt phía sau lại vang lên:

-Tiên sư Phương gia cho Đại Hạ quá nhiều thứ, cũng lập được công lao quá lớn, người ở mấy nơi nhỏ bé có thể không biết, nhưng nếu ngươi đến từ Hoàng Thành thì chắc phải rất hiểu chuyện này mới đúng. Hắn chết ở hoang nguyên, chết thế nào thì ta không biết, cũng không tới lượt ta quản, nhưng hắn mới chết chưa được một năm, các ngươi đã dám động đến huyết mạch cuối cùng của Phương gia, ta nên nói là ngươi không biết sống chết, hay nên nói vị Thần Vương phía sau ngươi không biết sống chết?

Tướng chủ im lặng, không dám nói gì.

Lúc này cả người hắn đều cứng đờ, tựa như một khối nham thạch, phong bế tất cả khí cơ.

-Meo...

Hắn không nhìn thấy được bóng người phía sau, chỉ có thể nhìn thấy phía trước mình có một con mèo con bò tới, không hề sợ người, nhảy thẳng lên bàn trà trước mặt hắn, hít hà, bắt đầu ăn con cá mà hắn tỉ mỉ nấu nướng...

-Thì ra là ngươi...

Trái tim Tướng chủ khẽ run, thấp giọng mở miệng, giọng nói không lưu loát lắm:

-Tại sao ngươi cũng cam tâm đến thành Liễu Hồ...

Người phía sau nói khẽ:

-Ta chỉ tới làm ăn...

Tim Tướng chủ lạnh đi, khàn giọng đáp:

-Ngươi buông tha cho ta đi, ta sẽ rời khỏi thành Liễu Hồ, không trở lại nữa...

Người phía sau thản nhiên nói:

-Ta chỉ làm ăn với Phương gia...

-Ngươi...

Tướng chủ cắn răng, hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên quát khẽ:

-Chỉ mình ngươi cũng chưa chắc đã giết được ta...

 

0.28119 sec| 2408.711 kb