Một trong lúc đó, giữa những tán cây xanh ngắt của thư viện, tiếng chim tước bỗng nhiên biến mất.
Lam Sương tiên sinh lẳng lặng nhìn Phương Thốn, mà Phương Thốn thì vẫn duy trì tư thế hành lễ, nghiêm túc mà nhìn ông ta.
Một lát sau, Lam Sương tiên sinh cười cười, nhẹ nhàng đặt sách trong tay ở trên bàn. Nhìn ấn ký màu xanh lam, có thể thấy trên đó có viết -Thần Cửu Đan Luận Kỷ, Lam Sương tiên sinh nổi danh là học thức uyên bác, không chỉ tu vi tinh thâm, càng hiểu rõ các loại phương pháp Thư kinh, Trận kinh, Khí kinh, nhưng cho tới hôm nay, Phương Thốn mới biết ông ta cũng có tìm hiểu phương pháp luyện đan.
-Làm sao tìm tới nơi này?
Một lát sau, Lam Sương tiên sinh mới cười nói với Phương Thốn:
-Tìm kiếm hồ sơ cũ, hay là nghe được cái gì?
-Học sinh tương đối lười, chẳng muốn đi lật đống giấy lộn, cho nên ra biện pháp trực tiếp hơn chút…
Phương Thốn mở cặp sách của mình ra, lấy ra một bình lưu ly màu lam nhạt từ bên trong, có thể thấy trong bình có một con trùng nhỏ phát sáng, nó đang không ngừng bay lượn, lúc nào cũng đụng vào cái bình bên cạnh Lam Sương tiên sinh, Phương Thốn mở nắp ra, thấy tiểu trùng kia bay ra, tựa hồ có hơi vội vã, nó nhẹ nhàng bay một vòng trong động phủ của Lam Sương tiên sinh, rơi vào cái rương nào đó.
-Đây là tử mẫu tâm trùng, trời sinh một đôi. Nếu lấy nước của một con rồi đặt lên vật gì đó, như vậy một con khác dù là ở đâu cũng đều sẽ có cảm ứng, thiên sơn vạn thủy cũng có thể truy tìm. Bởi vì vô sắc vô vị, thậm chí không có linh tính, nên luyện khí sĩ đều khó phát hiện, thường có luyện khí sĩ nhờ vào đó mà truy tìm đạo lữ nhà mình, cho nên, có người gọi nó là trùng bắt gian!
Ngừng lại một chút, Phương Thốn lại nói:
-Ta học được những bản lĩnh này trong bút ký của Linh Tú giáo viên!
-Trùng bắt gian… thú vị!
Lam Sương tiên sinh cười cười, khẽ gật đầu một cái, than thở:
-Không ngờ, cuối cùng ta lại thua ở trong tay Linh Tú!
Phương Thốn bình tĩnh nhìn ông ta, có vẻ ung dung thản nhiên, nhưng ánh mắt lại hơi đỏ lên.
-Thật ra Linh Tú là một giáo viên tốt. Nếu không phải vì ta, có lẽ nàng vẫn đang tu luyện ở Cửu Tiên Tông.
Sau khi bị Phương Thốn tìm ra, vẻ mặt của Lam Sương tiên sinh cũng không thay đổi nhiều, ông ta chỉ khẽ thở dài một hơi, nhìn Phương Thốn cười nói:
-Bây giờ nàng thân bại danh liệt vì luyện Nhân Đan, tất cả mọi người đều đang mắng nhiếc nàng. Nhưng thật ra tâm địa nàng rất tốt. Lúc đầu nàng không muốn để ngươi đến làm học trò của ta, không phải là làm khó ngươi, cũng không phải chuyện huynh trưởng của ngươi liên lụy đến ngươi, thực ra nàng đang đang lo lắng rằng ta không thể kiểm soát bản thân, càng không muốn ta và nhà họ Phương các ngươi có chút liên quan nào nữa…
Phương Thốn im lặng nghe lời nói của Lam Sương tiên sinh, một lát sau mới nói:
-Lão Triều thì sao?
-Lão Triều…
Lam Sương tiên sinh khẽ thở dài, nói:
-Chúng ta vốn là sư huynh đệ, năm đó cùng nhau đi theo lão viện chủ…
-Tiên sinh…
Phương Thốn đột nhiên lên tiếng ngắt lời ông ta, trong giọng nói như chứa đựng xúc động phẫn nộ:
-Đã đến lúc này rồi, tiên sinh đừng tiếp tục đùa giỡn đệ tử như thằng ngốc nữa, nếu như chỉ là sư huynh đệ, lão Triều cũng không cần thiết phải vì ngài làm mà làm đến mức này, thân phận của Linh Tú giáo viên như vậy, lại càng không cần vì một người qua đường không có quan hệ thân thiết mà cam lòng gánh chịu đủ mọi tai tiếng trên lưng, cho nên tiên sinh, ngài…
Hắn không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Lam Sương tiên sinh.
Mà sắc mặt của Lam Sương tiên sinh cũng trở nên có chút câm nín, hồi lâu sau mới đột nhiên thở dài một tiếng, cười nói:
-Hai đứa nhỏ nhà họ Phương thật thông minh, muốn lừa các ngươi thật không dễ dàng, ngươi nói đúng, trước kia lão Triều vốn người hầu của ta.
Phương Thốn hít một hơi thật sâu.
Thừa nhận trước kia lão Triều là người hầu của ông ta, chẳng khác nào là thừa nhận thật ra ông ta chính là…
-Hướng Vinh là một người rất tốt.
Lam Sương tiên sinh bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, thở dài:
-Kỳ thật sau khi ta đoạt xá chuyển sinh, ta đã giải trừ quan hệ với hắn, để hắn được tự do, nhưng hắn vẫn nguyện trung thành với ta, chỉ là không thể phụng dưỡng ở bên người ta giống như trước đây nữa, vốn dĩ ta cũng từng nói sẽ cắt đứt tất cả quan hệ với hắn, thực sự trả tự do cho hắn, nhưng khi hắn lấy được Nhân Đan vẫn cứ nghĩ phải hiến cho ta…
Nói xong ông ta nhìn về phía Phương Thốn, nhẹ nhàng khen:
-Một chiêu này của ngươi khá lắm!
Phương Thốn nghe xong mặt không đổi sắc, nhưng khi hắn mở miệng giọng nói đã có chút mất tự nhiên mà run lên:
-Trước kia ta vẫn đoán người ta luyện Nhân Đan là vì kéo dài tuổi thọ, giờ mới biết được thì ra không phải vì kéo dài tuổi thọ, mà là bởi vì ngài đã đoạt xá rồi, cho nên hiện giờ ngài…
-Đoạt xá là chuyện rất phiền phức.
Lam Sương tiên sinh than nhẹ một tiếng, nói:
-Không chỉ cần phải chọn một cái xác thật tốt, còn phải xem thiên phú của hắn, thân phận của hắn, lại phải lúc nào cũng phòng ngừa tiên thiên chi khí của thân xác hắn phản phệ. Lúc trước ta nhân chuyện thả hổ Nam Sơn, tổn thương căn nguyên, thọ nguyên gần như khô kiệt, đoạt xá chỉ là bất đắc dĩ thôi, nhưng là cũng chính vì vậy mà sau khi đoạt xá tu vi của ta xuống cấp rất nhiều, ngày đêm đều phải chịu sự phản phệ của chủ nhân cơ thể này, vô cùng đau đớn, chịu được mười mấy năm, nhưng cuối cùng vẫn sắp không chịu nổi nữa rồi, chuyện ta có thể làm chỉ có hai lựa chọn…
Phương Thốn bình tĩnh nói:
-Lựa chọn gì?
Lam Sương tiên sinh nhẹ nhàng hít một hơi, đáp:
-Hoặc là phục dụng Nhân Đan củng cố tiên thiên chi khí của bản thân, mượn sức của đan này luyện hóa tàn hồn của nguyên chủ nhân, làm cho ta có thể thoát khỏi sự tra tấn đau đớn này, tốt xấu còn có thể dùng cơ thể này sống thoải mái hơn một chút…
Phương Thốn liếc mắt nhìn Lam Sương tiên sinh một cái hỏi tiếp:
-Vậy lựa chọn thứ hai là gì?
-Lựa chọn thứ hai…
Lam Sương tiên sinh cũng bình tĩnh nhìn Phương Thốn, cười nói:
-Tất nhiên là lại đoạt một cơ thể khác rồi.
Nụ cười trên mặt Phương Thốn trở nên có chút chua xót.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo