Chuyện lớn như thế, tất nhiên đáng giá để kể lại, vô số dân chúng truyền lại tin tức này, thậm chí tốp năm tốp ba, cả ra ngoài thành, còn có rất nhiều lão nông thôn cảm động đến rơi nước mắt, gom góp tiền bạc để tạo bảng hiệu tốt nhất, rồi khua chiêng gõ trống, cùng nhau đưa bảng hiệu đến trước phủ thành thủ, cùng quỳ ầm ầm xuống, tay run run, dâng tấm biển bốn chữ đề "Vì dân trừ hại" lên.

Vui mừng cỡ này, không chỉ truyền khắp toàn bộ thành Liễu Hồ, mà nhà cao cửa rộng sâu trong Phương phủ, nhị công tử cũng bị kinh động.

Cái tin tức Thôn Hải Bang bị tiêu diệt này truyền vào Phương gia, nhưng còn hưng thịnh hơn dân chúng bên ngoài. Hết thảy nha hoàn và nô bộc Phương gia đều nhớ rõ, trước đây đại công tử vừa mất, Thôn Hải Bang là người thứ nhất sẽ nhảy ra gây bất lợi với Phương gia, lúc đó bọn họ đều sợ đến hoang mang lo sợ, còn thật sự cho rằng sẽ nhân từ với hạ nhân, tiền tiêu vặt hàng tháng sung túc, Phương phủ mình tôn vinh sắp tàn. Sau nhị công tử vào thư viện, chấn nhiếp những người xấu kia, nhưng cuối cùng cái bóng ma này vẫn còn mơ hồ không bỏ được.

Bây giờ thì tốt rồi, Thôn Hải Bang lại bị huỷ diệt trong một đêm.

Uy hiếp lớn nhất của Phương phủ cứ như vậy mà biến mất, xem còn có ai dám đánh chủ ý lên Phương gia, hừ!

Lão Hoàng quản gia, sáng sớm đã làm người ta chọn pháo ở cửa, gia tử cùng phu nhân Phương gia biểu hiện rất bình tĩnh, có vẻ một chút cũng không để ở trong lòng, nhưng đuổi nha hoàn ra khỏi phòng xong, có người nghe thấu hai lão già bọn họ ở trong phòng khóc kia mà…

Các loại các dạng động tĩnh, mừng rỡ cùng thóa mạ, ngay cả quy củ trong phủ cũng không để ý tới.

Phương nhị công tử sao có thể ngủ?

Hôm qua, hắn bịt mắt chơi bịt mắt bắt dê cùng bọn nha hoàn ở trong hoa viên, ầm ĩ đến muộn, lúc lên giường đã là sáng canh ba, mới ngủ không có mấy canh, đã bị thức dậy từ trong mộng đẹp. Hắn rất tức giận rời giường mà lầm bầm vài tiếng, sau đó lười biếng ngồi dậy, Tiểu Thanh Liễu không tới hội báo tình huống cụ thể cho mình, nhưng nghe động tĩnh đường phố bên ngoài, hắn cũng biết rõ xảy ra chuyện gì…

-Keng…

Một tiếng dễ nghe nhẹ vang lên, Phương Thốn gọi ra Thiên Đạo Công Đức Phổ, tâm tình tốt hơn.

Trừ nạn trộm cướp, phù hộ chúng sinh, ban thưởng 10:000 công đức!

-Múc nước, rửa mặt, bản công tử vội đến thư viện học bài!

Lười biếng kêu một tiếng, Phương Thốn chờ nha hoàn phía ngoài nhanh lên tiến đến hầu hạ.

Nhưng đám nha hoàn ghê tởm này, cũng không biết có phải ỷ vào việc mình bị Phương nhị công tử chiếm tiện nghi nhỏ ngày hôm qua, lại điên cuồng bắt, nên không đợi ngoài cửa, lúc này không biết đã đi nơi nào hay không. Đợi một lát, mới nghe thấy âm thanh cửa phòng vang lên, tiểu hồ nữ cật lực bưng một cái chậu đồng có vẻ lớn hơn so với nàng ta, một bước ba lắc, chậm rãi khoan thai đi tới, suýt nữa sẩy chân.

-Ngươi đần như vậy mà cũng có thể làm yêu quái à?

Phương Thốn phía xa xa giơ tay lên, tung pháp lực ra, nâng chậu nước lên, thực sự bất đắc dĩ nhìn tiểu hồ nữ.

Tiểu hồ nữ cật lực buông chậu nước xuống, hai tai run rẩy, thở một hơi thật dài, sau đó cầm khăn mặt đưa cho Phương Thốn, rồi bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Phương Thốn, không khỏi ngẩn ra, choáng váng mà nhìn, đuôi phía sau còn dựng lên.

-Ngươi tuổi còn nhỏ, đừng để bị mỹ sắc nam nhân mê đảo!

Phương Thốn nhận lấy khăn mặt, nhéo lỗ tai tiểu hồ nữ một cái, rồi đi tới bên cạnh chậu đồng rửa mặt.

Tiểu hồ nữ ngơ ngác nhìn Phương Thốn, kêu lên:

-Công… công tử, tóc… tóc…

-Hả?

Phương Thốn ý thức được cái gì, kéo tóc hai bên về phía trước, thì thấy tóc đen xen lẫn sợi bạc. Hắn nhíu mày, cầm gương đồng lên, chiếu ở trước người, thấy trong một đêm tóc của mình lại nhiều tóc bạc hơn, từng sợi từng sợi sợ không dưới một trăm. Mặc dù không nhiều, nhưng ở lẫn trong tóc đen, đã có vẻ cực kỳ bắt mắt.

-Dùng loại thủ đoạn này, cuối cùng cũng không tránh thoát tội nghiệt lên người sao?

Phương Thốn tỉnh bơ, nhìn tiểu hồ nữ, nói:

-Tới nhổ giúp ta!

Thiên Đạo Công Đức Phổ rất rộng rãi, tuy lão Triều đại đương gia của Hắc Thủy Trại chạy thoát, còn có mấy người hộ pháp cùng đà chủ cũng chẳng biết đi đâu, nhưng vẫn cho mình 10:000 công đức, có vẻ ở trong mắt nó, tượng trưng của nạn trộm cướp là hàng rào màu đen ở thành nam bên kia, hàng rào bị cháy thành tro tàn, bên trong cũng không có ai tụ tập, như vậy nhiệm vụ nạn trộm cướp cho mình cũng coi như hoàn thành.

Nhưng tương ứng, cường hào trong trại bị chém giết trong một đêm, người không đáng chết nhưng đã chết người…

-Công tử, ta xem xong náo nhiệt đã về rồi…

Đang nghĩ ngợi, Tiểu Thanh Liễu ở ngoài hào hứng chạy vào, ngẩng đầu nhìn tóc Phương Thốn thì không nhịn được ngẩn ra.

-Nói một chút xem…

Phương Thốn không thích hắn nhìn nhiều, chỉ nhẹ nhàng cười, thuận miệng nói.

Tiểu Thanh Liễu ngẩn người, thấy công tử không có để tóc bạc ở trong lòng, trong lòng mới an tâm một chút, vội hỏi:

-Đêm qua ta luôn coi chừng bên kia, cũng không biết là lúc nào, trại cường hào không cẩn thận lộ khí độ của Nhân Đan. Hầu như trong nháy mắt, hắc bạch lưỡng đạo, các đại luyện khí sĩ tới giết, ta còn tưởng rằng lúc này lão Triều sẽ sợ, không nghĩ rằng, Thôn Hải Bang của hắn lại có niềm tin, một cây đuốc đốt sơn trại, sau đó ầm ĩ xông ra chạy trối chết, chỉ tiếc, bên ngoài quá nhiều người…

-Nói ngắn lại, trong một đêm, trại cường hào thổ phỉ bị diệt sạch rồi, cho tới bây giờ ta chưa thấy giáo viên, học sinh, còn có các lão gia thế gia suốt ngày làm thiện trong thư viện ra tay ác như vậy, ngay cả đầu bếp trại cường hào cũng chặt đầu…

-…

-…

Phương Thốn ngắt lời, cười nói:

-Có thấy ai ra tay lúc đó không?

-Vậy rất nhiều…

-Chung lão tiên sinh cùng Thương lão tiên sinh ác nhất, còn có viện chủ cùng thành thủ cũng ra tay, sau đó các vị giáo viên…

-Chỉ tiếc, cuối cùng vẫn có vài người chạy thoát, lão Triều cùng Nhân Đan đều không thấy đâu, ta thấy khuôn mặt viện chủ cùng thành thủ đều rất khó nhìn, hình như lúc đang kiểm tra số lượng thi thể những thổ phỉ Hắc Thủy Trại kia, hai người kia còn cãi vã mấy câu…

-…

-Quả nhiên đều là cáo già…

 

0.25214 sec| 2404.5 kb