Những người trong Hắc Thủy Trại cũng không còn tâm trạng để luyến chiến, chỉ muốn chạy ra ngoài, người của thành thủ và thư viện canh phòng bên ngoài vô cùng nghiêm ngặt, để phòng trường hợp có người nhân lưới rách mà đem nhân đan chạy trốn, mỗi bên thủ một tuyến, có được nghiêm lệnh, ai dám xông ra liền giết người đó.

Những tên trại phỉ của Hắc Thủy Trại không còn tâm trạng để luyến chiến nữa, nhưng còn bọn giang hồ tản tu ương ngạnh kia làm gì mà chịu để bọn họ vào mắt được chứ? Nếu là lúc một thân một mình gặp phải người của thành thủ và thư viện thì tự nhiên sẽ tự động rút lui, nhưng bây giờ chiến sự đã bùng phát, cộng thêm số lượng người của chúng cũng không ít, còn ai chịu để ai vào mắt nữa, chi bằng chém đại một phen…

Trong lúc hỗn loạn, thành thủ Bạch Hóa Lý cắn răng một cái, thân ảnh đột nhiên xông thẳng vào đại hỏa đang thiêu trụi Hắc Thủy Trại. Một vùng trời đầy lửa không làm ông ta bị thương được, như một tia chớp xuất hiện ở giữa đại đình, vội vàng quét qua mọi thứ.

Cùng lúc đó, thư viện viện thủ với thân hình nhẹ nhàng xuất hiện ở sau lưng ông ta.

-Tên đó chạy trốn rồi sao?

Viện chủ của thư viện nhìn quanh một vòng ngọn lửa đang bốc lên, đình đường không một bóng người, trầm giọng nói.

Thành thủ lạnh lùng không trả lời, một lời cũng không thốt ra.

Sắc mặt của viện chủ thư viện có chút thay đổi, qua một lúc ông ta mới nói:

-Trước đó bọn nhóc trong thư viện đã nhận định Thôn Hải Bang và nhân đan có liên quan đến nhau, vẫn luôn âm thầm điều tra. Lúc đầu ta cũng không tin, nhưng bây giờ viên nhân đan đã xuất hiện ở phỉ trại của Thôn Hải Bang, Lão Triều lại còn đem nhân đan chạy trốn đã chứng tỏ được những gì bọn họ nghĩ là đúng. Nếu Lão Triều đã tham gia vào vụ này, vậy thì nhân đan…

-Người đó không còn liên quan gì đến nhà họ Bạch của ta nữa!

Thành thủ tỏ vẻ lạnh nhạt, cắt ngang lời nói của viện chủ:

-Nếu ngươi muốn lấy chuyện này ra để gây khó dễ thì tùy ngươi. Nhưng chuyện đã như vậy rồi, ngươi không cho rằng hai ta nên tạm thời gạt bỏ thành kiến, cùng nhau giúp đỡ vượt qua khó khăn này mới là đạo lý hay sao?

Viện chủ trầm mặc một lúc mới nói:

-Nhưng mà chuyện nhân đan không thể bỏ qua!

-Ông ta không chỉ là thúc phụ của ta!

Thành thủ xoay người qua, lạnh lùng nhìn viện chủ

-Cũng là tiên sinh của ngươi!

Một đêm này, Thôn Hải Bang trước đó vẫn còn hung hãn, hoành hành một phương nhưng giờ đây đã thiêu tàn dưới ngọn lửa. Hắc Thủy Trại trước mặt vô số thế gia và bách tính trong thành trước đó còn là biểu tượng của sự hung tàn và đáng sợ, nhưng chỉ trong một canh giờ ngắn ngủi đã bị đốt cháy thành một đống tro bụi, còn những tên trại phỉ ngày thường vẫn luôn hoành hành một phương, bất khả nhất thế, giờ đây cũng đã bị sắp xếp một hàng trên bãi đất trống.

Xác người chất như núi, ruồi nhặng bay tứ tung, máu chảy đầm đìa.

Có người nhịn mùi hôi thối để kiểm tra từng cái xác của bọn phỉ trại này, để tránh việc nhân đan bị giấu trong thi thể của họ.

Dựa vào thủ đoạn của luyện khí sĩ, họ nhanh chóng kiểm tra một lượt, có tận ba bốn trăm cái xác của bọn trại phỉ, gần như đã là tất cả số lượng người của Thôn Hải Bang rồi. Họ thậm chí còn tìm thấy được những tên đà chủ và sư gia của Thôn Hải Bang.

Trừ một vài tên cơ linh ra không biết đã trốn đi đâu rồi, còn lại đều đã ở đây.

Những người khác thì thôi cũng đành, nhưng còn những người quan trọng nhất thì vào lúc này cư nhiên lại biến mất.

Lão Triều!

Bang chủ Lão Triều của Thôn Hải Bang không ở gian này, không biết đã trốn đi đâu rồi.

Đồng dạng không biết đang ở đâu chính là viên nhân đan!

Thành Liễu Hồ, ở một sơn tuyền hẻo lánh nào đó, một đạo hắc ảnh từ sơn tuyền chui ra, từ từ thay đổi, xương cốt kêu răng rắc, tựa hồ phải chịu đựng một sự đau đớn vô cực, thật lâu sau thân ảnh đó mới có thể khôi phục lại cái độ cao ban đầu, toàn thân ướt sũng, chậm rãi từ trong sơn tuyền đi ra, quay đầu nhìn về hướng đang bốc cháy rực rỡ kia, trong lòng nhất thời cũng không biết là tư vị gì.

Cũng may ông ta đã để lại một địa mạch mà ngay cả thành thủ cũng không biết, cũng may ông ta đã tu luyện thành công độn pháp này.

-Ngươi hà cớ gì phải làm đến bước này hả?

Bên cạnh ông ta đột nhiên vang lên một giọng nói thanh u, trông có chút thương lão

-Nếu như giao nhân đan ra cũng chưa chắc là không còn đường!

Lão Triều dường như không hề ngạc nhiên về sự xuất hiện của người này ở đây, nhẹ nhàng xoay người qua, hướng về phía thân ảnh đã sớm đợi sẵn ở sơn tuyền này cúi đầu và trầm giọng nói

-Cho dù chủ nhân đã nói qua, không cần ta giúp ngài nữa, nhưng nếu viên nhân đan này đã lọt vào tay ta, vậy thì ta cũng chỉ có thể dâng nó cho chủ nhân. Ta biết, bây giờ đã không còn cơ hội để luyện viên thứ ba rồi…

-Bây giờ, nhân đan này chính là hy vọng cuối cùng của chủ nhân!

Qua thật lâu sau, thân ảnh trong bóng tối đó mới khẽ thở dài một tiếng.

-Đám tội phạm Thôn Hải Bang kia, trong một đêm, bị thành thủ và thư viện liên thủ tiêu diệt…

-Toàn bộ đạo tặc Hắc Thủy Trại tội ác chồng chất bị giết chết, không chừa một mống…

-Trời ạ, trước diệt hang ổ của yêu, lại thanh trừ nạn trộm cướp, thành thủ bảo vệ bách tính, thật là quan thanh liêm…

Vừa sáng sớm ngày thứ hai, có một tin tức kinh người dị thường, truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ thành Liễu Hồ.

Tất cả dân chúng thành Liễu Hồ biết tin đều vô cùng kinh hỉ.

Tuy trong đêm qua, đã có không ít người nhìn thấy ngọn lửa bốc lên ngút trời theo hướng đông nam, cũng ngầm trộm nghe thấy tiếng gào thét kêu la thảm thiết từ hướng kia truyền tới nên cũng đoán được một ít, trong lòng họ càng không dám tin. Mãi đến ngày thứ hai cửa thành mở ra, tận mắt thấy Hắc Thủy Trại bên trong bãi sậy thành nam bị đốt cháy, cùng với thi thể tội phạm giống như núi nhỏ, rốt cục mới tin.

Thôn Hải Bang vào nhà cướp của, không chuyện ác nào không làm, lại thật sự bị thành thủ cùng thư viện liên thủ tiêu diệt…

Điều này giống như đám người ác độc đã đeo bám như mây đen trên đỉnh đầu dân chúng ở thành Liễu Hồ mười mấy năm, lại cứ như vậy bị giết thật?

 

0.27256 sec| 2409.234 kb