“Ầm! Ầm! Ầm!”

Tiếng nổ trên bầu trời không ngừng quanh quẩn trên đại địa.

Ngưu Thông Thiên bị đụng liên tục bay đến nơi cao hơn.

Ngưu Thông Thiên đi lên một chút, thân thể của Chiến Thần Không Đầu lại lên cao hơn một chút, hai thân thể to lớn rất nhanh đã biến mất trong tầng mây trên bầu trời.

Những người phía dưới thấy hai quái vật khủng bố này rốt cuộc biến mất, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.

“Được cứu rồi!”

“Chúng ta còn sống.”

Trong đám người có người bắt đầu hoan hô, cũng không thể trách bọn họ kích động như vậy.

Nếu là người bình thường, không bị uy áp của Ngưu Thông Thiên trực tiếp đè chết thì đúng là không dễ gì.

...

Trung tâm thành phố Minh Hải, đỉnh cao ốc đế vương bốn người đứng đấy.

Ba nam một nữ.

Bọn họ chăm chú nhìn chằm chằm động tĩnh bên cửa học viện.

“Tướng Thần đây là thanh niên đập nát nửa người của cậu mà cậu nói đấy sao?”

Một thanh niên tuấn dật mặc áo giáp màu đen hỏi.

Một hán tử trung niên vạm vỡ gật đầu:

“Chính là hắn, tôi có dự cảm, hắn nhất định có thể giết tôi.”

Tướng Thần vươn đầu lưỡi đỏ thắm, liếm môi một cái, trên mặt lộ ra nét hưng phấn.

Ba người còn lại hình như cũng đã quen với bộ dạng này của Tướng Thần, trợn trắng mắt, cũng không nói gì nhiều.

“Hậu Khanh, thấy thế nào?”

Một cô gái đẹp trên vai có con tiểu hồ ly quay sang nam tử mặc áo giáp hỏi.

Nam tử được gọi là Hậu Khanh, cặp mắt đột nhiên trở nên màu đỏ ngầu, thẳng tắp nhìn lên bầu trời.

Tựa hồ muốn xuyên phá tầng mây, nhìn rõ cảnh đụng nhau trên bầu trời kia.

Nhìn một hồi, Hậu Khanh thu hồi ánh mắt nói: “Hẳn không phải là người tới từ bên kia, cho dù là khí tức trên thân hay là công pháp, cũng không bóng dáng bên ấy.”

Cô gái thích thú nói: “Ý chí của Đại Đế vẫn luôn bảo vệ phương thiên địa này, tu hành giả trong giới tu hành khác không thể phát hiện ra nơi đây, vậy thanh niên ấy đến từ nơi nào, thật là thú vị.”

Trong mắt Tướng Thần lóe hồng quang hỏi:

“Hậu Khanh, nếu như chống lại thanh niên này, cậu có bao nhiêu phần trăm chắc chắn.”

Hậu Khanh lắc đầu: “Lấy tình huống của tôi hiện tại, rất khó.”

Ba người nghe xong trong lòng đều hơi khiếp sợ.

Hậu Khanh còn được xưng là ma tinh, người hung ác xếp hạng đầu tiên trong bốn Tổ Cương.

Cho dù ở trong thần thoại truyền thuyết của thời đại nào, Hậu Khanh nhất định được đứng trong vị trí mười đại Ma Thần.

Cách gọi Ma Thần cho dù ở đâu cũng là cách gọi cao quý nhất, từ điểm này cũng có thể thấy được thực lực của Hậu Khanh.

Thế mà lại khiến một nhân vật như vậy nói ra lời nhượng bộ, có thể tưởng tượng được áp lực Tiêu Trần mang đến cho anh ta lớn cỡ nào.

Tướng Thần nắm tay, chăm chú nhìn bầu trời, khắp khuôn mặt là biểu cảm nhao nhao muốn thử.

Hậu Khanh nhướng mày nói: “Tướng Thần đừng sinh sự, đừng quên nhiệm vụ của chúng ta.”

“Hừ! Một việc chờ vô số năm, lần này nếu như vẫn còn không có kết quả, tôi sẽ rời khỏi nơi này!”

Tướng Thần hừ lạnh, thân hình nhanh chóng đi xa.

Sắc mặt Hậu Khanh có chút khó coi, thiếu niên áo trắng đẹp trai vẫn luôn im lặng bên cạnh anh ta cười nói: “Ai, gã ta vẫn luôn có tính xấu này, đừng chấp nhặt với gã.”

Cô gái nhún vai nói: “Tướng Thần cùng với nhà họ Mã khu ma Long Tộc còn có một số món nợ lung tung chưa tính rõ ràng, cũng không biết gã nghĩ như thế nào.”

Thiếu niên áo trắng thoải mái duỗi người mệt mỏi nói: “Này, Hạn Bạt, cô quản chính cô đi đã, đều độc thân đã bao nhiêu năm, tôi thấy thanh niên kia cũng không tệ, lúc nào tôi đi giúp cô giật dây hén?”

Thiếu niên áo trắng chỉ lên bầu trời, khóe miệng tràn đầy ý cười trêu chọc.

“Đi chết đi, lão biến thái nhà mi.”

Trên người Hạn Bạt tuôn ra một mảnh hỏa diễm như máu, nhằm phía thiếu niên áo trắng.

Thân hình thiếu niên áo trắng biến mất tại chỗ, ngọn lửa đỏ nhào hụt.

Ngọn lửa màu đỏ có một bộ phận rơi lên mặt sàn xi măng, trong nháy mắt một cái động lớn hình thành.

“Mụ la sát, đáng đời độc thân cả đời.”

Thiếu niên áo trắng bay trên không trung, cười hì hì trêu chọc một câu.

Lúc này trên đỉnh một tòa nhà cách bọn họ không xa, có sương mù màu đen xuất hiện.

Một bóng người cường tráng như ẩn như hiện ở trong sương mù.

Thiếu niên áo trắng nói với Hậu Khanh:

“Bạn cũ của cậu kìa, không đi gặp mặt một lần sao?”

Hậu Khanh nhìn thoáng qua sương mù bên kia, lắc đầu: “Quên đi, cậu ta chẳng qua chỉ là khách qua đường trong năm dài tháng rộng mà thôi.”

Hạn Bạt tò mò nhìn chằm chằm bên kia: “Tên Xi Vưu kia thế mà cũng sống lại, còn đạt được số mệnh lớn như vậy, hì hì, thiên hạ lại phải đại loạn rồi.”

“Nhìn thiên hạ đại loạn nhưng cô vui vẻ như vậy, thực sự là giống câu nói kia, độc nhất là lòng dạ đàn bà mà!”

Nói xong thân hình thiếu niên áo trắng lại biến mất.

“Doanh Câu, ngày hôm nay bà đây phải làm thịt mi.”

Ba người trên cao ốc đã rời khỏi, chỉ còn lại một mình Hậu Khanh.

 

0.15830 sec| 2416.891 kb