Cuối cùng, hắn ta xác nhận mình không hoa mắt. Vậy nên Lữ Phương như bị sét đánh, đứng ngây tại chỗ.
Tiêu Trần lườm Lữ Phương ngây ngốc một cái, cười nhạo: "Kiếm tu à? Kiếm của mày đâu?"
Lúc này Lữ Phương mới hồi thần, hoảng sợ không thôi. Kiếm tu không có kiếm chẳng khác nào hổ không có răng, còn không bằng tu sĩ bình thường.
Lữ Phương tái mặt lầm bầm: "Ngươi là ai? Chẳng lẽ ngươi là đại nhân vật ở lại phương thiên địa này không rời đi?"
Tiêu Trần nhìn Lữ Phương thất hồn lạc phách thì cười khẩy: "Một kiếm tu Long Môn Cảnh nho nhỏ thôi, dám nhảy nhót trước mặt bản đế, còn có vương pháp không hả."
Dứt lời, Tiêu Trần lại vung tay tát thẳng về phía đầu Lữ Phương.
Lữ Phương phản ứng không chậm, nhấc tay lên chắn, kết quả bị một tát đánh bay thẳng ra ngoài.
Thân hình Tiêu Trần nháy mắt biến mất tại chỗ, đuổi theo Lữ Phương đang bay giữa không trung.
‘Chát! ’ Lại một tát đánh tới.
Lữ Phương bị tát bay chưa dừng lại đã tiếp tục bay ra ngoài.
Bóng người Tiêu Trần lại vượt qua Lữ Phương đang bay, vì thế đứ nhỏ đáng thương này cứ vậy bay giữa trời không dừng chút nào.
"Đủ rồi!"
Trên người Lữ Phương bất chợt bộc phát ra một luồng khói xanh biếc, thân hình bay đến một nửa thì chững lại.
Lữ Phương phun một búng máu to, hơn mười chiếc răng hàm trong miệng theo máu tươi rơi ra ngoài.
Tiêu Trần dự đoán trước quỹ đạo Lữ Phương sẽ bay qua, đứng chờ sẵn tại nơi đó, kết quả hàng này cứng rắn dừng nửa đường.
Tiêu Trần tức giận đến một phật xuất thế, hai phật thăng thiên, bay lên nhắm thẳng mặt Lữ Phương cho một cước.
"Mẹ nhà mày, còn dám phanh lại giữa đường."
Thấy chân Tiêu Trần bay tới, Lữ Phương cắn răng một cái, trong tay chợt xuất hiện một hồ lô ngọc.
"Thỉnh lão tổ thượng thân!"
Hư ảnh một lão giả lông mi trắng chợt xuất hiện giữa không trung.
Ông già mi trắng cau mày nhìn tình huống trước mặt, biết giờ không phải lúc hỏi rõ vấn đề, toàn thân hóa một luồng khói xanh biếc vọt vào cơ thể Lữ Phương.
Một luồng kiếm khí khổng lồ từ thân thể Lữ Phương trào ra, bao trùm toàn bộ phiến không gian này.
‘Ầm! ’
Một chân của Tiêu Trần chạm thẳng vào kiếm khí kia, đá cho kiếm khí vỡ vụn.
Nhưng cơ thể Tiêu Trần cũng bị kiếm khí ngăn cản chậm một chút. Thân thể Lữ Phương đã thoát khỏi phạm vi công kích của hắn.
"Tiểu huynh đệ này có phải có cái gì hiểu lầm không? Chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện được chứ."
Một giọng nói già nua vang lên từ miệng Lữ Phương.
"Tiểu huynh đệ?"
"Dám chiếm hời của ông mày. Ông mày phải đánh chết mày!"
Dứt lời, Tiêu Trần nhẹ nhàng tay phải trong người tiền nhẹ nhàng một mạt, một phen tử khí tạo thành đích màu đen trường đao xuất hiện trong người tiền.
"Phương pháp phụ thân ti tiện cũng dám lấy ra khoe khoang à?" Tiêu Trần cầm đao cười lạnh.
Một luồng uy áp khổng lồ từ trên người Tiêu Trần thổi quét mà ra, nhằm thẳng Lữ Phương.
Lữ Phương bị lão giả phụ thân tái mặt, bình bịch lùi lại một khoảng cách giữa không trung.
"Ta là gia chủ đời hai nhà họ Lữ, tiền bối chính là người lúc trước ở lại bên này sao? Nhà họ Lữ vô tình mạo phạm tiền bối, nếu có đắc tội, nhà họ Lữ nguyện ý xuất ra mười phần thành ý bồi thường tiền bối."
Cảm thụ được luồng uy áp khổng lồ kia, Lữ Phương bị phụ thân bất đắc dĩ nói ra thân phận của bản thân.
Từ Nơi Không Thể Biết tiến vào thiên địa này đã gần như phế bỏ một nửa của cải nhà họ Lữ rồi. Nếu còn gặp phải chuyện gì thì nhà họ Lữ sẽ lâm vào vạn kiếp bất phục, mãi mãi không có ngày ngoi đầu.
Giờ lão ta chỉ có thể mong đợi thanh niên trước mặt là đại năng từng lựa chọn ở lại bên này, biết đến nhà họ Lữ.
Như vậy có lẽ còn có cơ hội xoay chuyển.
Tiêu Trần nhếch miệng cười: "Nếu mày không tránh không né, ngoan ngoãn cho tao làm thịt thì ít ra còn có cơ hội thành quỷ. Nhưng giờ chúng mày còn chẳng có cơ hội thành quỷ nữa rồi."
"Đao Long, khởi."
Tiêu Trần nâng đao, nhẹ nhàng vẩy lên phía trên, sau đó thanh trường đao do tử khí tạo thành ầm ầm nổ tung.
Lữ Phương bị phụ thân thấy Tiêu Trần không chút ý hòa giả thì lộ ra gương mặt dữ tợn: "Cho dù ngươi là người lưu lại bên này, nhiều năm như vậy không có linh khí, ta xem ngươi còn có bao nhiêu năng lực."
Vô số kiếm khí rậm rạp từ cơ thể lão dâng lên xung quanh. Kiếm khí biến ảo thành một thanh trường kiếm, vây quanh đỉnh đầu tạo thành một vòng kiếm trận thật lớn.
Vòng kiếm trận trực tiếp che khuất một vòm trời, phạm vi không dưới hai dặm.
Lữ Phương chuẩn bị sẵn sàng đại chiến lại bất cợt ngây ngẩn cả người, bởi vì sau khi đao đen trong tay Tiêu Trần nổ tung lại không hề xảy ra chuyện gì cả.
Tiêu Trần giơ tay phải lên, Lữ Phương đề phòng nhìn chằm chằm hắn.
Ngón giữa tay phải Tiêu Trần bất chợt bắn ra, hung hăng dựng thẳng lên với Lữ Phương.
"Đi ăn cứt đi!"
"Ha ha ha! Chuồn đây."
Tiêu Trần nói xong cười phá lên, nhanh như chớp chạy không còn bóng dáng.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo