Nghe xong lời Tiêu Trần nói, Thanh Y không còn chút tâm tình nào xem trực tiếp nữa rồi.
Thanh Y đột nhiên nhớ tới một chuyện, truyền âm cho Tiêu Trần hỏi: "Anh giai này, anh có đề cập qua một lần, nói là bảo tôi tìm được người đại khí vận của Nhân tộc, gần đây tôi có chút tin tức rồi."
Sở dĩ Thanh Y dùng phương thức truyền âm để đối thoại, thật sự là vì lời nói này nghe hơi rợn cả người, bởi vì cái này liên quan đến tương lai của cả Nhân tộc.
Tiêu Trần có chút tò mò hỏi: "Ai thế?"
Thanh Y lấy một tấm hình ra, đưa cho Tiêu Trần.
Nhìn bóng người trên tấm ảnh, Tiêu Trần cười thiếu chút nữa té ghế nói.
Một đầu tóc bạc làm người ta chú ý kia, còn không phải Lạc Huyền Tư thì là ai.
Nhìn phản ứng của Tiêu Trần, Thanh Y có chút hậm hực chà chà tay, truyền âm nói: "Chúng tôi điều tra đã qua, tuy đứa nhỏ này là kí chủ của mắt Tu La, nhưng không lâu trước đây còn là một người bình thường, mà thực lực bây giờ so với tôi, đều chỉ có hơn mà không thua, tăng lên nhanh như vậy, có lẽ có chút liên quan với người đại khí vận trong miệng anh giai!"
Về đồ vật số mệnh hư vô mờ mịt này, Thanh Y cũng điều tra tương quan rồi, kỳ thật tổng kết lại, thì là ba chữ "tình hình chung".
Tiêu Trần lắc đầu nói: "Đúng là người đại khí vận, nhưng có thể không phải đại biểu Nhân tộc."
Vẻ mặt Thanh Y không tin, "Rõ ràng là một con người, sao lại không có nghĩa là Nhân tộc rồi."
"Theo như anh nói cũng không chắc chắn, anh kiến thức có hạn."
Thanh Y có chút xấu hổ, sống lâu như vậy lần đầu tiên bị người ta nói là không có kiến thức.
"Tìm lần nữa đi, nếu như con nhóc kia không chết non nửa đường, về sau cũng không phải đối tượng mà các người trêu chọc được."
Lời Tiêu Trần nói tiến vào trong tai Thanh Y, sắc mặt Thanh Y có chút khó coi.
Tiêu Trần nhíu mày: "Cho anh một câu tỉnh táo lại, tận lực đừng có ý đồ gì với mắt Tu La, nếu thật sự để cho Tu La Đại Thế Giới hàng lâm sớm, các anh chơi trứng đi thôi!"
Lời Tiêu Trần nói ngoại trừ có ý bảo hộ Lạc Huyền Tư, coi như là cho Thanh Y một lời tỉnh táo.
Nếu như thông minh, bọn họ hoàn toàn có thể bắt đầu cung cấp Lạc Huyền Tư, làm quan hệ tốt, vậy thì tương đương với nhiều hơn một minh hữu siêu cấp mạnh mẽ.
Bên trong Sâm La Bàn, Lý Nguyệt bị đặt mông ngồi chết, tất cả đệ tử đều hôn mê rồi.
Màn huyết này vừa sinh ra, hơn nữa còn là bị dã quái cầm mạng này, quả nhiên xứng đáng cái tên ba chữ Tu La tràng.
Trong suối nước, một hồi bạch quang hiện lên, Lý Nguyệt lại không tổn hao gì mà sống lại rồi.
Bây giờ, căn bản cậu ta không có dũng khí đặt chân vào khu rừng, những dã quái ở đó là đạn hạt nhân có được không.
Lúc này một hồi tiếng bước chân nặng nề vang lên, Lý Nguyệt nhìn lại theo nơi phát ra âm thanh.
Chỉ thấy Lưu Quân đỡ cái đầu heo, điên cuồng chạy trốn, người nói ngọng nước miếng bay loạn.
Sau lưng của cậu ta là một đám tiểu binh nhớn nhác, giơ đại đao mỏng, muốn băm Lưu Quân thành thịt vụn.
Lý Nguyệt trợn mắt há mồm, nhìn bộ dạng như vậy, người đường trên, thời gian trôi qua hình như cũng không quá thoải mái.
"Lý Nguyệt, cứu tôi." Lưu Quân thấy Lý Nguyệt đang ở chỗ nước suối, hô to một tiếng.
Lý Nguyệt nhìn đại đao sáng lên trong tay tiểu binh, lòng tắc nghẽn, đây là lại phải chết lần nữa sao?
Lúc này bà chủ xinh đẹp kia đột nhiên xuất hiện, nhìn Lưu Quân ôm túi tiền mà hai mắt sáng lên.
"Anh hùng, muốn nhìn xem đồ của tôi không, đều là thượng cổ thần khí đấy!"
Thái độ của bà chủ cực kỳ nhiệt tình, chỉ thiếu điều ôm Lưu Quân hôn một cái.
"Xem, xem, đương nhiên xem, cho tôi quả bom nguyên tử, bắn chết tụi vương bát đản này đi."
Nghĩ đến tao ngộ bi thảm mình gặp khi trở thành người đầu heo, Lưu Quân tức tối hạ quyết tâm.
"Đinh!"
Một tiếng vang thanh thúy vang lên trong đầu Lưu Quân, sau đó giao diện cửa hàng xuất hiện trước mắt.
Lần này giao diện hàng hóa trong cửa hàng không còn toàn là tối như mực nữa, có mấy vũ khí tỏa ra vầng sáng chói mặt, tựa hồ đã có thể mua sắm.
Thấy đại đao của tiểu binh sắp bổ tới mông mình luôn rồi, Lưu Quân vô cùng lo lắng tùy tiện chọn một vũ khí đang phát sáng.
Một vầng sáng hiện lên, một chiếc lục lạc tạo hình xinh xắn tinh xảo xuất hiện trong tay.
Một nhắc nhở xuất hiện trong đầu Lưu Quân, "Phong Thần linh, vật trang sức nhỏ trên người Phong Thần trong truyền thuyết, vật phẩm trang sức đẹp mắt, uy lực cực lớn, san núi lấp biển, thần khí làm màu."
"Vật trang sức nhỏ, uy lực lớn, mẹ nó mày chọc tao à!"
Lưu Quân phun ra một búng máu, đã là vật phẩm trang sức rồi, thì còn có thể liên quan tới uy lực cực lớn nữa à?
Vẻ mặt Lưu Quân tuyệt vọng nhìn qua Lý Nguyệt, cái này chỉ sợ sắp chết thẳng cẳng rồi.
Lý Nguyệt nhanh chóng hét to: "Thất thần cái gì thế? Không phải mua bảo bối rồi sao? Mau dùng đi!"
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo