Trương mặt rỗ không chỉ phải chạy trối chết, còn phải bị con hàng này tàn phá về mặt ngôn ngữ, đây quả thực là tra tấn cả hai tầng tinh thần và thân thể.

Trương mặt rỗ cảm giác mình sắp điên rồi, hơn nữa duy trì di chuyển với tốc độ cao trong thời gian dài, khiến cho chân khí trong cơ thể cậu bắt đầu nhanh chóng tiêu hao.

Sau khi chạy mấy vòng quanh bản đồ bên mình, hai mắt Trương mặt rỗ có chút mơ hồ, ngực đau như bị kim châm.

"Nhà ở trong cốc nhỏ gần sông. Thôn Bắc Quang đáp lên đài hát ương ca. Chị em tôi đi một lát sẽ quay về, nguyên một đám hoa hồng lá xanh thật đẹp..."

Lúc này một hồi tiếng ca truyền vào trong tai Trương mặt rỗ.

Trương mặt rỗ vô thức quay đầu nhìn.

Thân thể cao lớn của cua đồng kia thế mà đứng lên thật.

Mấy chân ngắn nhỏ kia chống đỡ thân thể tráng kiện, lung la lung lay, thật sợ nhỡ không cẩn thận phát là gãy mất chân.

Cua đồng uốn éo uốn éo, trong miệng còn vui sướng hát ca, như một đứa thiểu năng.

Hình ảnh này suýt chút nữa làm cay mù mắt Trương mặt rỗ.

"Phụt!"

Trương mặt rỗ rốt cuộc không kiên trì nổi, tra tấn về cả mặt thể xác và tinh thần khiến cậu trực tiếp phun ra một búng máu, té xuống đất.

"Đệ tử Trương Bác, rõ ràng bị cua đồng đuổi theo mệt chết, cậu ta thật sự quá vô địch rồi."

"Ha ha ha, thằng ngốc kia." Thiếu niên hàm hậu ngồi xổm trước tháp, cất tiếng cười to.

Nhưng mà hình như cậu đã quên mất, trên một tấm bản đồ có hai con cua đồng.

Ngay tại lúc cậu cười đến mức sắp chảy cả nước mắt, một thân hình đánh về phía cậu như gió bay điện chớp.

Rất hiển nhiên tính tình con cua đồng này không dễ nói chuyện giống như con đuổi theo Trương mặt rỗ kia.

Lúc thiếu niên vui vẻ còn chưa kịp phản ứng, đã bị cua đồng đâm thẳng lên trên tường, chết thẳng cẳng.

Nhưng mà đây vẫn chỉ là bắt đầu của cơn ác mộng của hai người họ.

Bởi vì hai con cua đồng này như chỉ biết họ thôi vậy, cứ canh giữ ở trong suối nước, cùng đợi hai người họ sống lại.

Vì vậy trên bản đồ có thể thấy một phong cảnh đẹp đã, hai con cua sông lớn, đuổi theo đội trưởng hai bên không ngừng chạy.

Mà mọi người cũng thỉnh thoảng thu được, tin tức tổ trưởng nhà mình bị đuổi theo mệt chết hoặc là bị đâm chết.

Hiện tại hai người xem như hiểu rõ ý tội thêm một bậc là gì, đây là kết quả đuổi từ đầu đến cuối mà!

Lần đối chiến này quả thực trở thành một trò khôi hài, mỗi một đệ tử đều chết đi với các loại phương pháp hiếm thấy.

Bị tháp phòng ngự đánh chết, bị đao khí của tiểu binh phóng chết, đi ngang qua khu rừng bị Hồng Ba Ba thuận tiện chùy chết, bị Thiên Lôi đánh chết…

Các loại nguyên nhân chết của học viên tổng hợp lại đoán chừng đều có thể xuất bản ra một quyển sách, tên sách là “100 cách chết không não nhất lịch sử”.

Tuy rằng số lần mọi người chết có hơi nhiều, nhưng mà bọn họ vẫn cảm nhận được chỗ tốt.

Linh khí trong Tu La tràng này so với ngoại giới còn cao hơn không ít, hơn nữa mọi người lúc nào cũng ở bên bờ sinh tử, rõ ràng có người đã đột phá trong một giờ ngắn ngủi này.

Điều này lại khiến cho tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm.

Thời khắc sinh tử có đại khủng bố, nhưng là cũng có đại cơ duyên.

Một giờ qua nhanh chóng trôi đi, bình quân mỗi người đều chết hết mười lần, tựu chung lại thì đây là tuổi thọ một năm đấy!

Mọi người khóc không ra nước mắt, nếu mà chết thêm mấy lần nữa, vậy mẹ nó nói không chừng ngày nào đó lại đột nhiên chết bất đắc kỳ tử mất.

Một giọng nói uy nghiêm vang lên bên tai chúng đệ tử.

"Trò chơi kết thúc, không ai thắng lợi, trừng phạt toàn bộ thành viên chết một lần."

"Ầm!"

Từng tia sét khủng bố chuẩn xác nện lên đầu mọi người.

Trước mắt mọi người đen nhánh, đợi đến lúc lại có ánh sáng, mọi người đã nhìn thấy nụ cười không có ý tốt của Tiêu Trần.

"Một đám phế vật, xem tôi treo các người lên hết này."

Nhìn nụ cười đầy ‘thiện ý’ kia của Tiêu

Trần, mọi người không nhịn được rùng mình một cái.

Thiếu niên hàm hậu hỏi với vẻ mặt đưa đám:

“Cao thủ đại ca, tôi đã đột phá rồi đấy, vậy mà cũng gặp phải tai ương ào?”

Thiếu niên hàm hậu vẫn luôn bị con cua sông người ác không nói nhiều đuổi tới khi trò chơi kết thúc.

Cậu chính là người chết nhiều nhất, một mình cậu thôi đã chết mười lần tám lần, và cậu đã kéo cao không ít số lần tử vong bình quân của mọi người.

Thế nhưng đây cũng không phải là không có lợi, thiếu niên hàm hậu từ lúc một hai phút chết một lần, càng về sau thì phải mấy phút mới chết một lần, mỗi một lần chết, cậu đều có tiến bộ.

Đến cuối cùng cậu thậm chí còn có dũng khí trực tiếp đối diện.

Chính là như vậy giúp cậu trực tiếp đạt đến Phá Thiên Cảnh, rốt cuộc chính thức đi lên con đường tu hành.

Tiêu Trần trừng mắt nói: “Phế vật nhà cậu đã chết gần hai mươi lần, lời này cậu nói mà không thấy ngại à?”

 

0.13119 sec| 2410.25 kb