Lam Ba Ba lại tiếp tục hát cái khẩu âm bẩn bựa của nó: "Vẫn luôn xin lỗi với quần chúng rác rưởi, chẳng chút thực lực nào cũng học người ta nói chuyện,
Bây giờ ba giáo huấn đứa nhóc mày thật tốt, thật ra không cần phải chửi, chửi mày chỉ là cóc não tàn, nhưng nghe giọng nói của mày thì tao liền tức giận,
Thật muốn bóp cổ mày, cho mày không hô hấp được nữa, còn cả khu rừng tràn ngập khí tức thiên địa mới, ác mộng của mày vừa mới bắt đầu sẽ vĩnh viễn không ngừng..."
Cóc nghe lời hát trào phúng của Lam Ba Ba, tức giận đến quai hàm phồng lên, như một khí cầu bơm đầy tức giận.
Cóc và sói xám nhìn nhau, đều thấy được dục vọng muốn đánh chết cái tên miệng không giữ chừng mực này trong mắt đối phương.
"Đánh chết cái này miệng thối như ăn hết cứt này." Sói xám hét lớn một tiếng.
"Tôi nhổ vào!"
Cóc nhổ ra một miệng lớn nước bọt, tuyên cáo kéo màn cho trận đại chiến này.
Trận đồ dưới chân Lam Ba Ba tuôn ra quang mang màu xanh chói mắt, ánh sáng màu lam hình thành một cái màn sáng bao lại thân thể vụng về của nó.
Dưới chân sói lớn bay lên hỏa diễm màu trắng, hỏa diễm nóng đến mức không khí bị thiêu đốt bắt đầu vặn vẹo.
Mà quanh thân con cóc tuôn ra lượng lớn sương mù màu đen dày đặc, sương mù dày đặc cuồn cuộn, trong chớp mắt thứ này đã bao phủ nửa khu rừng, phạm vi tầm nhìn bị hạ xuống thấp nhất.
"Rầm!" Sói xám hung hăng đánh về phía Lam Ba Ba, hỏa diễm màu trắng trên người đột nhiên bốc cháy kịch liệt.
Tình hình này giống như yêu thú tuyệt thế lâm thế, thần uy quá lớn, mang theo một cỗ hương vị cứng rắn vô đối.
Lam Ba Ba căn bản không sợ, giơ nắm đấm được ánh sáng màu lam bao trùm, hung hăng đánh tới sói xám đang đánh tới mình.
"Rầm!"
Một tiếng nổ vang đột ngột lan ra khắp khu rừng.
Hai bên đụng vào nhau, giống như thiên lôi nối địa hỏa, một hồi núi dao động địa chấn.
Thân hình sói xám bị nổ bay rớt ra ngoài, Lam Ba Ba lại chỉ lui lại mấy bước.
Vòng giao thủ thứ nhất, rõ ràng Lam Ba Ba chiếm được thượng phong.
Lam Ba Ba đắc ý lắc lư cái đầu, nhưng hình như nó đã quên còn một con cóc nhìn chằm chằm ở một bên.
Cóc thấy minh hữu chịu thiệt, lập tức hé miệng, đầu lưỡi ướt nhẹp, không tiếng động cuốn lấy bắp đùi tráng kiện của Lam Ba Ba.
"Ộp!" Cóc nhẹ nhàng kêu một tiếng, đột nhiên phát lực.
Toàn thân Lam Ba Ba bị treo ngược lên.
"Rầm! Rầm! Rầm!"
Đầu lưỡi cóc nâng lên rồi lại hạ xuống, Lam Ba Ba bị đầu lưỡi quấn lấy cứ một phát lại một phát nện trên mặt đất.
Sức mạnh của cóc làm người ta sợ hãi, nện đến mặt đất rung lắc.
Lam Ba Ba bị nện thành hai mắt đầy sao, nhưng hình như nó da dày thịt béo cũng không bị tổn thương bao nhiêu.
Lý Nguyệt nhìn mà rơi lệ đầy mặt, mẹ nó cái này mà là dã quái? Cái này rõ ràng là thần thú được không?
Cóc lại một lần nữa ném Lam Ba Ba đến không trung, đột nhiên thu đầu lưỡi của mình lại.
Thân thể khổng lồ của sói xám đột nhiên lao ra khỏi khói đen, đốt lên móng vuốt hỏa diễm bạch sắc, hung hăng đập vào người Lam Ba Ba.
Lam Ba Ba bị sói xám đập bay ra ngoài, trên người lại không ngừng rơi xuống một ít mảnh vỡ, một đấm của sói xám, cứ như khiến nó bị tổn thương một ít.
Lý Nguyệt nhìn Lam Ba Ba bị sói xám đập bay, đột nhiên rơi lệ đầy mặt, bởi vì mông lớn của Lam Ba Ba đập tới đầu mình.
Lý Nguyệt nhìn mông lớn từ trên trời giáng xuống, chỉ kịp nói ra bốn chữ, "Mệnh mình chỉ tới vậy" thì trước mắt đã tối sầm.
Sau đó các đệ tử trong Sâm La Bàn nhận được tin tức Lý Nguyệt bị Lam Ba Ba đánh chết.
Trong phòng học, chúng thầy giáo và đệ tử nhìn thấy một màn này, đều hút ngược lại một ngụm khí lạnh.
Bị mông ngồi mà chết, kiểu chết này cũng quá không có tôn nghiêm.
Thanh Y nhìn hình ảnh trên tường, suy nghĩ thực lực ba tên kia trong khu rừng.
Thanh Y bi ai phát hiện, nếu là mình, đoán chừng cách chết của mình cũng không khá hơn Lý Nguyệt chút nào.
Thanh Y có chút ngượng ngùng mà hỏi: "Thực lực của những vật này không phải mạnh mẽ thái quá rồi sao, thực lực chênh lệch quá lớn, căn bản đệ tử bây giờ không ứng phó được."
Trước mặt thực lực tuyệt đối, cho dù những học viên này có dùng mưu kế gì, cũng chẳng qua là tấu hề mà thôi.
Các thầy giáo nghe được gật gù một hồi, trong tình huống này, có là bọn họ ở đó, dù sao kết quả cũng chỉ là một chữ chết.
Tiêu Trần cười nhạo một tiếng nói: "Nếu như tôi cho anh biết, tình huống hiện tại của Nhân tộc, chính là tình huống bây giờ của các vị học viên trong Sâm La Bàn, anh sẽ làm gì?"
Trong lòng Thanh Y lộp bộp: "Anh giai này, có thể nói kỹ lại một chút hay không."
Tiêu Trần cười ha ha: "Tôi nói giỡn thôi, không cần áp lực quá!"
Tiêu Trần cà lơ phất phơ nằm trên mặt ghế, lật người một cái, tiếp tục xem tường thuật trực tiếp.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo