Lúc này, trong La Bàn Rừng Rậm, tiểu binh giáp bên đỏ khiêng một bạn học nữ trên vai, cười phá lên càn rỡ: "Bắt cô gái nhỏ về làm y tá cho bọn này, mấy người cút sang một bên chơi trứng đi!"

"Mẹ, ranh con khốn kiếp! Buong y tá của bọn tao xuống!"

Tiểu binh bên xanh tức giận vung đao xông lên.

Bạn học Mễ Tuyết đang thương, đứng giữa trận loạn chiến không cẩn thận bị đao khí đánh trúng, mất một mạng.

"Hử, chết thế này quá uất ức đi chứ!" Chúng học sinh ở ngoài nhìn mà tê cả da đầu, ồn ào bàn tán.

Bóng đèn trong đầu Tiêu Trần lóe lên, rốt cuộc biết thiếu cái gì. Thiếu bình luận viên nha, chẳng trách thấy không đúng chỗ nào!

"Câm ngay." Tiêu Trần rống lên một tiếng, đám học sinh bên dưới im bặt.

Tiêu Trần liếc nhìn một vòng người, chỉ vào một học sinh nữ mặt xinh chân dài trong số đó, nở nụ cười đáng khinh: "Đến đến đến, qua đây."

Trong lớp vang lên một trận hít khí lạnh… ông thầy này định làm gì ngay giữa ban ngày ban mặt sao?

Cô gái bị chỉ định tên là Mễ Tĩnh Tĩnh, là chị em sinh đôi của Mễ Tuyết vừa bị tiểu binh đánh cướp trong La Bàn Rừng Rậm kia.

Hai người đều rất xinh xắn, khí chất không tồi, dưới sự ngầm nhất trí của phần đông đệ tử được phong làm hoa khôi.

Mễ Tĩnh Tĩnh bĩu môi rưng rưng muốn khóc, nhìn Tiêu Trần cười đáng khinh thì nghẹn ngào: "Thầy ơi, em còn nhỏ."

Một câu ‘Thầy ơi, em còn nhỏ. ’ đánh cho Tiêu Trần ngoài cháy trong mềm.

"Khụ khụ!"

Tiêu Trần suýt phun ra một búng máu già. Đám trẻ con này cả ngày đều nghĩ cái mẹ gì vậy.

Tiêu Trần nhìn Mễ Tĩnh Tĩnh, lời nói thấm thía: "Bé con, cô thế này không nhỏ đâu."

Mễ Tĩnh Tĩnh nhìn xuống ngực mình, xấu hổ đỏ bừng mặt, nhưng vẫn lần khần không chịu nghe lời Tiêu Trần.

Một chúng đệ tử há mồm trợn trừng mắt nhìn Tiêu Trần.

Thân là thầy giáo còn chơi lưu manh trước mặt mọi người, đùa bỡn học sinh của mình. Chính quyền ở đâu? Pháp luật ở nơi nao?

"Nhanh lên, nếu không treo cô ra trước cổng trường bây giờ." Tiêu Trần mất kiên nhẫn rống lên.

Mễ Tĩnh Tĩnh sợ run bắn cả người, lừng khừng đi đến cạnh Tiêu Trần.

"Em… Năm nay em mới mười sáu tuổi." Mễ Tĩnh Tĩnh nức nở nói.

Tiêu Trần vung tay lên, một chiếc ghế và một cái bàn bay đến bên cạnh Mễ Tĩnh Tĩnh.

"Mấy tuổi mặc kệ, giọng hay là được."

Tiêu Trần vươn ngón tay chỉ La Bàn Rừng Rậm: "Dùng giọng nói duyên dáng của cô bình luận trò chơi này đi. Nếu bình đến tôi vừa lòng sẽ thưởng thật lớn."

Mễ Tĩnh Tĩnh yên lòng, nhưng ngay sau đó lại khó xử.

Tiêu Trần trừng cô nhóc, hung tợn nói: "Nói nhanh lên, bằng không buổi tối bắt cô về ấm giường."

Mễ Tĩnh Tĩnh bị dọa trề môi, muốn khóc lên.

"Khóc đi, khóc cũng bắt về ấm giường."

Nước mắt Mễ Tĩnh Tĩnh rơi tí tách, đa số học sinh nam nhìn nữ thần lòng mình như vậy đều cảm thấy lòng như rỉ máu.

Nhưng lại nhìn Tiêu Trần kiêu ngạo bên kia, ai nấy cũng chỉ giận mà không dám nói gì.

"Mễ… Mễ Tuyết lại bị tiểu binh bắt được rồi."

Mễ Tĩnh Tĩnh nức nở bắt đầu bình luận, nhưng da mặt con gái tương đối mỏng, mới nói hai câu đã đỏ mặt.

"Mễ Tuyết lại bị đao khí lạc đàn chém chết."

"Hồng Lượng bị Cáp Mô bắt được, nhưng Cáp Mô có vẻ không định giết cậu ta."

"Cáp Mô muốn để Hồng Lượng làm phu quân áp trại."

Mễ Tĩnh Tĩnh lắp bắp thuyết minh, dần dà cũng lưu loát hẳn lên.

Trình độ thuyết minh cũng cao hẳn lên.

Mễ Tĩnh Tĩnh vốn là tu hành gia, tố chất tâm lý rất cao. Thoáng cái đã thư hoãn thả lỏng.

Giọng nói dễ nghe của Mễ Tĩnh Tĩnh quanh quẩn trong phòng học.

Tiêu Trần cà lơ phất phơ nằm trên ghế, hài lòng gật gù.

Trận chiến thứ hai nhanh chóng kết thúc, vẫn như trước không có người thắng.

Tiêu Trần bào chế đúng cách, kéo toàn bộ người của tổ ba và tổ bốn ra ngoài cổng trường treo.

Thuận tiện còn tăng thêm vài cây cột. Xem ra hôm nay lớp một cấp Thiên không ai chạy thoát đâu.

Tiêu Trần nhặt Mễ Tuyết khỏi tổ ba, để cô nhóc này và Mễ Tĩnh Tĩnh tạo thành một tổ hợp lời bình.

Mễ Tuyết vui sướng suýt nhảy cẫng lên. Thế này thì không bị treo rồi.

Tiếp theo là trận đấu của hai tổ cuối cùng, tổ năm thiếu một người, vì Mễ Tĩnh Tĩnh đang đảm nhiệm vai trò thuyết minh.

Mễ Tĩnh Tĩnh cũng vui run bắn lên, chiến trường Tu La kia nào phải nơi cho người ở.

Cuối cùng, sau khi toàn bộ trận đấu hôm nay chấm dứt, ngoại trừ hai bình luận viên, toàn bộ lớp một cấp Thiên đều không chạy thoát, bị Tiêu Trần treo cả lên.

Tiêu Trần dẫn Cẩu Đản chuẩn bị về nhà, hôm nay coi như xong tiết mục giải trí rồi, tiện đường quay về sửa chữa quy tắc chiến trường Tu La một chút.

Tiêu Trần vừa đi ra cửa trường đã thấy Ngưu Thông Thiên hự hự đuổi tới.

Tiêu Trần hỏi thử tình huống, Ngưu Thông Thiên cũng không giấu diếm, thuật lại một lần.

Thanh Y Hậu đại biểu cho Hoa Hạ, dưới điều kiện tiên quyết là không đề cập tới các đại gia tộc đạt thành ước định miệng với Ngưu Thông Thiên đại biểu Yêu, xem như tạm thời kết làm đồng minh công thủ.

 

0.13645 sec| 2404.773 kb