Theo hồ lô ngọc xuất hiện, hư ảnh một vị lão giả lông mi trắng xuất hiện ngay trên hồ lô.
"Cung nghênh Nhị tổ." Người trẻ tuổi chắp tay hành lễ.
Lão giả lạnh lùng âm hiểm nhìn hắn ta: "Lữ Phương, đừng có quên gia tộc không tiếc hết thảy đại giới đưa ngươi tới bên này làm cái gì."
Lữ Phương mỉm cười: "Tiễn vài vị lão tổ đến Địa Ngục chuyển kiếp, Lữ Phương đương nhiên không dám quên chính sự."
Lão giả hừ lạnh: "Đến bên này đã nhiều ngày, ngươi lại chậm chạp không tiễn mấy lão già chúng ta đi chuyển sinh. Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Lữ Phương thoáng do dự, cuối cùng vẫn thuật lại chuyện tìm kiếm người đại khí vận.
Nghe Lữ Phương nói xong, hai mắt lão giả mi trắng cũng nóng rực.
Lão giả mi trắng tự hỏi một chút: "Tu La Nhãn không thể rời khỏi ký chủ của nó, ngươi có thể thu cô gái kia làm thiếp. Về phần Lôi Phong Nhãn, có thể đào ra, dùng bí pháp chiết cấy vào người con em trong tộc."
Lão giả vui mừng gật đầu. Nếu việc này thành, vậy nhà họ Lữ giành trước tiên cơ, cái giá lớn phải trả đã không còn giá trị nhắc tới nữa.
Được đến lão giả khẳng định, Lữ Phương nhếch môi gợi lên ý cười.
"Lữ Phương, lúc làm việc vẫn đừng rêu rao quá mức. Có vài nhân vật lớn năm đó còn không rời khỏi nơi này đâu. Tốt nhất đừng kinh động bọn họ."
Lữ Phương gật đầu, trong lòng lại khinh thường.
‘Ông già đáng chết, sống càng lâu gan càng nhỏ. Dù những người khác ở lại bên này thì sao chứ? Lâu như vậy không có linh khí để tu luyện, đã sớm trở thành phế vật. ’
Tuy Lữ Phương thầm khinh thường trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn cung kính không thôi.
"Xin Nhị tổ yên tâm, chỉ cần chuyện này hoàn thành, ta sẽ đưa các vị lão tổ đi chuyển kiếp."
Lão giả mi trắng gật đầu, biến mất trong không khí.
"Hy vọng cô đừng có xấu quá, ảnh hưởng tới khẩu vị của ta!"
Lữ Phương nở nụ cười, tiếp tục đi trước.
"Tôi có một con lừa lông ngắn í a, trước giờ tôi không cưỡi í à. Có một hôm tôi hứng lên thế là cưỡi nó đi họp chợ í a~"
Trên bầu trời phía xa, một giọng hát chói tai vang vọng.
Tiêu Trần nằm trên một đám mây đen hình thành từ tử khí, chậm rì rì thổi về phía Hỏa Diệm Sơn.
Dù sao có người dạy thay rồi, cũng có người trông Cẩu Đản rồi. Tiêu Trần hưởng thụ thanh nhàn, nằm trên mây tử khí vừa ngắm phong cảnh bốn phía vừa gào khan, thỉnh thoảng còn bốc một nắm mây trắng bên cạnh, chơi vui quên cả trời đất.
Lúc này, một tia sáng từ phía xa vọt tới, tốc độ cực nhanh lướt ngang qua Tiêu Trần.
"Cháu trai, mẹ nó đi đầu thai hay sao mà chạy khiếp thế."
Mây trắng bên cạnh Tiêu Trần bị tia sáng này tách ra không ít, làm Tiêu Trần giận ddeenw mức há miệng là mắng.
Tia sáng kia đi mà quay lại, một thanh niên có ấn ký hình ngọn lửa giữa trán xuất hiện trước mặt Tiêu Trần, cũng chính là Lữ Phương đang vooijv àng di chuyển kia.
Lữ Phương sa sầm mặt mày nhìn Tiêu Trần cà lơ phất phơ bên kia: "Dân bản xứ, ngươi vừa mắng ai cháu trai?"
Tiêu Trần hưng phấn nhìn Lữ Phương: "Kiếm tu à?"
Lữ Phương kiêu căng lại khinh bỉ lườm Tiêu Trần: "Không ngờ dân bản xứ như ngươi còn có chút kiến thức."
Tiêu Trần chợt cười thành tiếng: "Đời này ông mày ghét nhất là đám kiếm tu mắt mọc trên đầu mấy người."
Nghe Tiêu Trần nói vậy, mặt Lữ Phương tối sầm: "Vậy hôm nay để kiếm tu ngươi ghét nhấ chém đầu của ngươi xuống làm bô tiểu đêm đi."
Tiêu Trần chợt nổi giận dựng lên, giơ tay tát thẳng về phía đầu Lữ Phương: "Con mịa nó, chưa ai dám nói chuyện với ông mày như thế."
Nhìn bàn tay Tiêu Trần bay qua tới, Lữ Phương cười lạnh, một thanh kiếm mảnh xuất hiện trước người hắn ta.
Có đôi khi kẻ địch lớn nhất của bạn không phải kẻ thù bạn hận không thể rút gân lột da, mà là vài trường hợp ngoài ý muốn khó có thể tưởng tượng.
Ví như bây giờ Lữ Phương đối diện với Tiêu Trần chính là một cái ngoài ý muốn siêu cấp lớn.
Tiêu Trần chửi hắn ta, nếu hắn ta tạm thời nhẫn nhịn thì có lẽ còn có cơ hội thực thi đại mộng xuân thu của mình.
Tiêu Trần nhìn thanh tiểu phi kiếm kia, tức đến mức đầu bốc khói. Con mẹ nó mày là thằng kiếm tu đầu tiên dám đánh trả.
Tử khí trong tay Tiêu Trần tăng vọt, lập tức quấn lấy thanh phi kiếm kia.
Khoảnh khắc tử khí quấn lấy thân phi kiếm, mặt Lữ Phương biến đổi rồi.
Bởi vì luồn hắc khí kia hoàn toàn chặt đứt liên hệ của hắn ta và phi kiếm.
"Ọe." Lữ Phương nhổ ra một ngụm máu tươi.
Mất đi phi kiếm bản mạng chính là đại nạn kiếp số đối với kiếm tu.
Phi kiếm bị chặt đứt liên hệ, Lữ Phương nháy mắt chịu trọng thương.
Nhưng chuyện khiến Lữ Phương càng sụp đổ đã xảy ra.
Tên nhãi cà lơ phất phơ trước mặt nắm thanh phi kiếm đang run rẩy kêu ro ro của mình lên, sau đó ném vào miệng.
Còn nói một câu: "Cầm về nhà cho con gái chơi."
Lữ Phương lại phun một búng máu tươi, xoa xoa hai mắt mình.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo