Cẩu Đản tò mò nhìn những khách không mời mà đến này, lòng cô đối với những người này, hình như cũng không chống cự cho lắm.

Thanh Y bi ai phát hiện, mấy tên gọi là tiểu yêu quái này, cũng là nhân vật anh ta không chọc nổi.

Đại hán thoả mãn gật đầu, ôm quyền với ba người nói: “Tại hạ Ngưu Thông Thiên, hôm nay tới đây là muốn đón Vương chúng tôi quay về, quấy rầy nhiều, còn mong các vị thứ tội.”

Giọng đại hán hào phóng ngang ngược, mang hơi thở giang hồ nồng đậm, cộng thêm mấy bộ trang phục kia, rất dễ khiến người ta tưởng lầm là đại ca xã hội đen.

“Ngưu Ma Vương?” Tiêu Trần tò mò hỏi.

Đại hán tự xưng Ngưu Thông Thiên sửng sốt một chút, lắc đầu nói: “Ngưu Ma Vương chính là Thập Tam Thái Bảo của Hoa Quả Sơn, ta phi, một trong mười ba đại yêu, sao tôi có thể so sánh được, tôi chỉ là một con ngưu yêu có chút bản lĩnh mà thôi.”

Tiêu Trần nghĩ con hàng này thú vị đấy, chí ít tính cách không khiến Tiêu Trần thấy ghét.

Tiêu Trần kéo Cẩu Đản đến trước người mình: “Đây chính là Đại vương mấy người muốn tìm đi?”

Hán tử sửng sốt một chút nói: “Rõ ràng Đại vương chúng tôi là hoa yêu, vì sao anh lại nói là Đại vương bát?”

Tiêu Trần hít sâu một hơi, nhịn xuống xúc động muốn hộc máu: “Không phải Đại vương bát, là Đại vương đi!”

Hán tử càng thêm mơ hồ, mẹ nó cái này khác nhau ở chỗ nào? Dù sao cũng là Đại Vương bát cả.

Tiêu Trần nhịn xuống xúc động đánh chết cái tên này, hỏi: “Mấy người tới tìm con gái tôi làm gì thế?”

Tiêu Trần đây là biết rõ còn cố hỏi, Yêu tộc tới nơi này tìm Cẩu Đản, ngoại trừ muốn đón Yêu Vương đời mới về ra thì còn có thể có mục đích gì.

Ngưu Thông Thiên hơi sững sờ, Yêu Vương tương lai của Yêu tộc mình, sao lại thành con gái của một nhân loại rồi, việc này không khoa học lắm!

“Lớn mật, Yêu Vương tương lai của Yêu tộc ta, sao có thể là con gái của mi được.”

Một con tiểu yêu quỳ bên cạnh tức giận nói.

Kết quả lại bị Ngưu Thông Thiên hành hung một trận, “Thứ không quy củ, ở đây tới lượt ngươi nói chuyện sao?”

“Nhị vương uy vũ, Nhị vương uy vũ.”

Ba con tiểu yêu còn lại vội vã nịnh hót.

Ngưu Thông Thiên ôm quyền bồi thường chỗ không phải, hỏi: “Đây là Đại vương của chúng tôi, không thể nào là con gái của cậu được, hơn nữa cậu là nhân loại, Đại vương lại là yêu, có liên quan gì tới nhau đâu.”

Cẩu Đản nghe xong Ngưu Thông Thiên nói, thở phì phò giơ nắm tay: “Ba ta chính là ba ta, Đại Ngưu Ngưu mi đừng nói lung tung.”

Ngưu Thông Thiên nhìn Cẩu Đản dở khóc dở cười, một đại yêu quái như mình, bị người khác gọi là Đại Ngưu Ngưu thực sự có chút không được tự nhiên.

Tiêu Trần vui vẻ nói: “Chuyện trong này có hơi lòng vòng, thế nhưng hiện tại Cẩu Đản chính là con gái tôi, cậu muốn mang con gái tôi đi, đó là chuyện rất không thể nào.”

Ngưu Thông Thiên tháo kính râm xuống, trừng mắt trâu như chuông đồng nói: “Dựa vào đâu, đây chính là Yêu Vương tương lai của chúng tôi, là hi vọng của toàn Yêu tộc.”

Tiêu Trần trợn trắng mắt: “Gửi hy vọng lên người một con bé, Yêu tộc mấy người cũng không tốt lắm nhỉ!”

Ngưu Thông Thiên cứ như bị đâm phải chỗ đau, thoáng cái nhảy dựng lên: “Ngày hôm nay dù tôi có phải đoạt, cũng phải đoạt Đại vương về.”

Tiêu Trần liếc mắt, tuy rằng mặt ngoài Tiêu Trần là Long Môn Cảnh, thế nhưng muốn thu thập Ngưu Thông Thiên cũng là Thông Thiên Cảnh đúng là không khó khăn lắm.

Tiêu Trần cười híp mắt ngoắc tay: “Nếu cậu có thể đụng tới tôi một chút, tôi sẽ cho các câu mang Cẩu Đản đi.”

Bị người khinh thường như vậy, trong lỗ mũi Ngưu Thông Thiên phun ra hai cột khí trắng.

“Đứa nhỏ vô tri, nể mặt của Đại vương, ngày hôm nay ta sẽ thủ hạ lưu tình, không đánh chết mi.”

Ngưu Thông Thiên không nói lời thừa, toàn thân tuôn ra yêu khí, phóng thẳng về phía Tiêu Trần.

Nơi Ngưu Thông Thiên đi qua, xi măng dưới chân tất cả đều vỡ vụn, bạo lực như vậy, mười người trên cột nhìn mà líu lưỡi không ngớt.

Có lẽ bọn họ không biết, đây là Ngưu Thông Thiên tùy ý va chạm.

Ngưu Thông Thiên sợ đụng chết Tiêu Trần, không thể bàn giao cho Đại vương nhà mình, tận lực áp chế thực lực của mình.

Cẩu Đản tức giận nhìn Ngưu Thông Thiên:

“Đại Ngưu Ngưu, đồ khốn nạn.”

Tựa hồ cảm nhận được Cẩu Đản tức giận, gậy Kim Cô đứng bả vai Cẩu Đản biến dài hơn.

Gậy Kim Cô đánh lên đầu Ngưu Thông Thiên.

“Bịch! Bịch! Bịch!”

Ngưu Thông Thiên nhìn gậy Kim Cô đập xuống, không dám qua loa, nhấc tay ngăn cản.

Kết quả thoáng cái đã bị nện vào trong đất.

“Ối! Ối! Chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ, tôi không có ác ý, chỉ là muốn khiến tiểu tử này nhớ lâu chút.”

“Bịch!”

Gậy Kim Cô cũng mặc kệ, cứ đập không nhiều lời.

“Ai ôi! Trời má.”

Ngưu Thông Thiên bị đập cho đầu đầy bao, cực kỳ giống trên đầu Phật tổ đầu đầy trứng vịt.

“Thằng kia, có giỏi thì đi ra đấu một mình, đừng nấp ở phía sau Đại vương chúng tôi.” Ngưu Thông Thiên tức giận khí trắng trong lỗ mũi phun ra.

 

0.06979 sec| 2408.031 kb